• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gần đến giờ cử hành hôn lễ nhưng vẫn chưa thấy Sở Trạch hay bóng dáng của Khiết Băng đâu, Thẩm Hạo Khanh có chút lo lắng trong lòng. Khách mời đã ngồi đông đủ ở bên dưới, hắn định bỏ ra ngoài gọi điện thoại thì bị Ninh đại phu nhân ngăn lại.

“Sắp đến giờ lành rồi, chú rể không thể rời khỏi đây được.”

Thẩm Hạo Khanh căng thẳng đứng ở một góc trên sân khấu, ánh mắt nhìn xuống bên dưới, một lần nữa hy vọng tìm có thể nhìn thấy cô gái nhỏ.

Hóa ra cô không đến thật, hắn tự cười cợt bản thân mình. Lần này, hắn thật sự đã đánh giá cao bản thân rồi sao?

Bản nhạc du dương bắt đầu ngân lên. Đèn xung quanh tắt hết, chỉ chừa lại phần lối đi chính giữa tiến vào sân khấu. Giờ lành đã đến, Ninh Khiết Quỳnh khoác tay Ninh lão gia tiến vào bên trong lễ đường, trước sự ngưỡng mộ của các vị khách mời tham dự hôn lễ.

“Cô dâu thật xinh đẹp.”

“Phải đó, cô dâu và chú rể xứng đôi quá!”

Ninh lão gia trao Ninh Khiết Quỳnh lại cho Thẩm Hạo Khanh, bấy giờ hắn mới cảm nhận được sự tủi thân của Khiết Băng ngày trước. Một mình cô đứng lẻ loi trên sân lễ, không có lấy một người thân đi theo chúc phúc.

Hai người đứng ở vị trí trung tâm sân khấu, trước mặt người chủ hôn. Nghi thức quan trọng nhất của buổi lễ sắp bắt đầu, ai nấy đều im lặng đón chờ.

“Ninh Khiết Quỳnh, xin hỏi cô có đồng ý lấy anh Thẩm Hạo Khanh làm chồng. Đời đời kiếp kiếp chung thủy với anh ấy không?”

Cô ta không chút do dự, liền đáp:

“Tôi đồng ý.”

Đến lượt Thẩm Hạo Khanh, người chủ hôn nhìn sang hắn, từ tốn nói:

“Thẩm Hạo Khanh, anh có đồng ý cưới cô Ninh Khiết Quỳnh làm vợ. Cả đời này ở bên cạnh, yêu thương, che chở cho cô ấy không?”

Hắn chần chừ không đáp, bàn tay lạnh ngắt siết chặt thành nắm đấm. Thẩm Hạo Khanh nhìn xuống phía dưới sân lễ, tất cả mọi người đều im lặng chờ đợi câu trả lời từ hắn.

“Anh có đồng ý không?” Vị chủ hôn nhắc lại.

Bất chợt lúc này cánh cửa hội trường hôn lễ được mở toang ra, một giọng nói cất lên, khuấy động không khí của bữa tiệc.

“Tôi không đồng ý.”

Sở Trạch bước nhanh lên sân khấu, trên tay còn cầm theo đơn ly hôn của Thẩm Hạo Khanh và Khiết Băng. Anh thở hồng hộc, tiến đến cướp micro của người chủ hôn, tuyên bố:

“Thẩm Hạo Khanh và Khiết Băng còn chưa hoàn tất thủ tục ly hôn, vậy nên hôn lễ này không có giá trị về mặt pháp luật. Tôi – với tư cách là bạn thân của chú rể, kịch liệt phản đối đám cưới này.”

Ninh Khiết Quỳnh nhìn sang Thẩm Hạo Khanh, chờ hắn lên tiếng giải thích. Cô ta không biết những chuyện này đều do hắn sắp đặt từ trước, nên vẫn nhởn nhơ đắc ý.

“Xin lỗi em, Khiết Quỳnh. Anh không thể cưới em được.”

Ninh Khiết Quỳnh thẹn quá hóa giận, gương mặt nóng lên phừng phừng. Cô ta chỉ tay vào mặt Thẩm Hạo Khanh, gằn giọng nói:

“Vậy là anh quyết định chọn Ninh Khiết Băng có phải không? Thẩm Hạo Khanh, anh dám bỏ rơi tôi. Đồ tên đàn ông cặn bã!”

“Xin lỗi… Khiết Băng hiện tại không rõ tung tích, anh phải đi tìm cô ấy.”

Một màn này trở thành trò cười cho thiên hạ, bên dưới xì xào bàn tán, người thì thấy tội nghiệp Ninh Khiết Quỳnh, người thì chế giễu Ninh gia, hai lần gả con gái đều chẳng ra gì.

“Hôn nhân nhà giàu luôn khó hiểu vậy sao? Trông thật buồn cười.”

Ninh đại phu nhân đã không còn chịu đựng được nữa, bà ta bước lên phía trước lớn tiếng mắng mỏ:

“Thẩm Hạo Khanh, cậu đang làm cái gì vậy hả? Ninh Khiết Băng chỉ là kẻ thay thế thôi, người cậu phải lấy là Khiết Quỳnh. Đồ thằng đàn ông tệ bạc, những lời cậu hứa với con bé, đã quên hết rồi sao?”

“Chuyện riêng của tôi, không khiến bà quản.”

Thẩm Hạo Khanh định rời khỏi hội trường hôn lễ thì Ninh lão gia chặn lại. Ông không còn quan trọng hình tượng của mình nữa, mà gắt lên:

“Cậu đừng ép người quá đáng. Lúc trước cậu làm tổn thương Khiết Băng, bây giờ lại khiến Khiết Quỳnh bẻ mặt trước tất cả khách mời. Cậu nghĩ Ninh gia sẽ để yên chuyện này sao?”

“Hử, nếu không để yên thì ông định làm gì?”

Lời của Ninh lão gia như gió thoảng qua tai, Thẩm Hạo Khanh cũng không thèm bận tâm đến. Hắn rời khỏi hôn lễ trước sự hoang mang của tất cả khách mời. Sở Trạch vội đuổi theo hắn.

Ra ngoài hành lang khách sạn, hắn gặp dì Lý. Bộ dạng bà vô cùng hoảng hốt, chạy đến trước mặt hắn:

“Thiếu gia, có chuyện không hay rồi…”

“Dì Lý, có chuyện gì bình tĩnh nói.”

Bà nói cho hắn chuyện Khiết Băng đã từng đến đây, bằng chứng là tấm thiệp mời vào cổng của cô. Sau đó dì Lý đi kiểm tra camera, phát hiện Khiết Băng đã bị người ta chụp thuốc mê, kéo đi bằng đường cửa sau.

“Sao cơ, chẳng lẽ Khiết Băng đã xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Hạo Khanh không thể bình tĩnh nổi, vội lái xe đi tìm. Hắn gọi điện thoại huy động hết thuộc hạ của mình, gấp rút truy lùng khắp thành phố.

Sở Trạch lo lắng không kém gì hắn, anh lái xe bám theo sau Thẩm Hạo Khanh. Trong lòng anh nôn nao khó tả, giống như có chuyện chẳng lành sắp xảy ra vậy.

“Khiết Băng, em nhất định không được xảy ra chuyện gì đấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK