Trình Kiên có tật giật mình, anh ta vừa nhìn thấy cảnh sát đã lùi lại, rút nhanh khẩu súng giấu đằng sau thắt lưng, bắn thẳng lên chiếc đèn chùm giữa phòng để cảnh cáo.
Đoàng!
Khách mời bên dưới hoảng loạn la hét, người thì cúi thụp xuống, hai tay ôm chặt lấy đầu, kẻ lại bỏ chạy nháo nhác.
“Bình tĩnh! Mau di tản khách mời đi.”
Trình Kiên kéo Khiết Băng về phía mình, tay ghì chặt lấy cổ cô, súng dí ngang đầu. Thẩm Hạo Khanh định bước lên một bước, anh ta lập tức nghiến răng đe dọa:
“Nếu mày dám bước lên phía trước, tao bắn chết nó.”
Hắn nuốt nước bọt, dè chừng. Cảnh sát cũng không dám manh động vì sợ Trình Kiên làm liều. Khiết Băng cố gắng đẩy tay anh ta ra, nhưng chỉ khiến người đàn ông kia siết mạnh lấy cô thêm mà thôi.
“Trình Kiên, bình tĩnh đi! Anh chỉ đang khiến mình bất lợi trước tòa thôi.”
“Câm miệng lại. Cảnh sát các người, mau bỏ súng xuống, cút hết ra ngoài!”
Súng được hạ xuống, họ dần lùi hết về sau, hai tay giơ cao qua đầu. Trình Kiên kéo theo Khiết Băng, cẩn thận tiến lên phía trước. Do chiếc váy cưới trên người cô khá rườm rà, làm cho anh ta có phần luống cuống. Khiết Băng mò mẫm con dao trong bó hoa, không dám thở mạnh.
Chờ lúc anh ta chăm chú quan sát động tĩnh của cảnh sát, Khiết Băng dùng con dao bấm, một nhát vung mạnh lên, nhưng lại bị Trình Kiên tránh được. Anh ta nổi cơn thịnh nộ, vung tay tát cô ngã nhào xuống khỏi sân khấu.
“Khiết Băng!”
Thẩm Hạo Khanh chạy nhanh đến, Trình Kiên chĩa súng vào hắn, không chút do dự mà bắn thẳng tấm lưng người đàn ông kia. Hắn kêu lên một tiếng, rồi ngã gục vào người cô.
“Thẩm Hạo Khanh…”
Cô hét lớn tên hắn, nước mắt trực trào, chẳng mấy chốc đã tuôn ra khắp khuôn mặt. Thẩm Hạo Khanh nắm chặt lấy bàn tay người phụ nữ của mình, cắn răng chịu đựng.
“Anh không sao!”
Trình Kiên cười lớn, chân rảo bước đi về phía hai người. Bên trong hội trường, bất ngờ một người xông ra từ dưới gầm bàn, cầm súng bắn thẳng vào cánh tay phải của anh ta.
Đoàng!
Súng trên tay Trình Kiên văng xuống đất, cảnh sát một lần nữa xông vào. Anh ta bị người kia khống chế, kìm kẹp dưới chân mình.
“Mau áp giải về đồn.”
Trình Kiên bị còng tay, đưa đi khỏi hội trường lễ cưới. Khiết Băng vẫn đang ôm lấy Thẩm Hạo Khanh, gục đầu khóc nức nở:
“Hạo Khanh, anh không được chết! Anh chết rồi ai lo cho ba mẹ con em? Em không cho phép anh chết… hức… hức…”
“Khiết Băng, hứa với anh sau này phải sống thật tốt nhé!”
Thẩm Hạo Khanh nhăn nhúm mặt mày, bàn tay run run sắp không giữ nổi tay Khiết Băng nữa. Cô khóc ngày càng lớn, liên tục nói xin lỗi hắn.
“Anh đừng chết! Huhu… Hạo Khanh, em xin lỗi… xin lỗi…”
“Không phải anh nói muốn cưới em sao? Đã hứa rồi, anh không được nuốt lời đâu…”
Thẩm Hạo Khanh si tình nhìn cô. Hắn nén chịu cơn đau trong người mà bật cười thành tiếng. Khiết Băng ngây ngốc không hiểu gì, còn tưởng hắn sắp chết nên thần kinh mới trở nên có vấn đề.
“Hạo Khanh, anh đừng làm em sợ…”
Hắn gượng mình ngồi dậy, cầm tay Khiết Băng sờ lên mặt mình, dịu giọng nói:
“Anh có mặc áo chống đạn, nên không sao cả!”
Cô tròn mắt nhìn hắn, đầu óc quay vòng vòng. Mẹ nó, từ nãy đến giờ hắn tỏ ra đáng thương như vậy để lừa cô sao?
“Thẩm Hạo Khanh chó chết!”
Khiết Băng đấm mạnh vào vai hắn, hết đấm lại cúi đầu xuống cắn vào bàn tay người đàn ông kia. Thẩm Hạo Khanh ghì cô vào lòng, khóe môi vẫn giữ nguyên nụ cười.
“Những lời vừa nãy em nói, nhất định không được quên đâu đấy!”
Khiết Băng đẩy hắn ra, lồm cồm đứng dậy. Ban nãy nguy hiểm đến nhường nào, cô suýt rớt tim ra ngoài mà hắn vẫn còn điềm tĩnh như vậy.
Thẩm Hạo Khanh vội bám theo sau Khiết Băng, sau đó bế bổng cô lên, đưa ra ngoài xe. Cô bình tĩnh trở lại, mới chợt nhớ ra sáng nay không thấy cậu và anh trai đâu, hơn nữa hai tiểu bảo bối vẫn còn ở trong tay Trình Kiên. Chẳng lẽ…
“Hạo Khanh! Con của chúng ta… Trình Kiên đang giữ hai đứa trẻ. Anh mau đi cứu bọn trẻ đi!”
Khiết Băng luýnh quýnh định xuống xe, Thẩm Hạo Khanh liền giữ cô lại. Hắn vỗ vai trấn an, chầm chậm nói:
“An An và Ân Ân đã an toàn rồi. Khiết Băng, anh đưa em đi gặp hai con.”
Trên đường đi, Thẩm Hạo Khanh nói sơ với cô tình hình hiện tại. Lâm lão gia vì bị Trình Kiên khống chế tinh thần, nên mới ép cô lấy anh ta. Hiện tại ông đã tỉnh táo, đang ở nhà chờ cô. Còn về Sở Trạch, từ khi hôn lễ bắt đầu đã không thấy anh đâu, hiện tại không rõ tung tích.
“Tiêu Mạc, thằng bé thế nào rồi?”
“Hiện tại vẫn chưa tìm thấy thằng bé.” Thẩm Hạo Khanh khẽ thở dài.
Cô và hắn về đến biệt thự. Khiết Băng nhìn thấy con thì lao ngay đến, ôm thật chặt. Cô xúc động muốn khóc, vậy mà hai đứa nhóc kia lại cười toe toét.
“Mẹ, cuối cùng mẹ cũng về rồi.”
“Còn có cả ba nữa! Có phải sau này chúng ta sẽ được ở cùng nhau không?” Ân Ân dụi đầu vào người Khiết Băng, rồi hỏi.
Cô mỉm cười, gật đầu. Thẩm Hạo Khanh ngay lập tức ngồi xuống, ôm lấy cả ba mẹ con. Hắn biết Khiết Băng đã tha thứ cho mình rồi! Cuối cùng thì sau bao nhiêu khó khăn, gia đình nhỏ của hắn cũng được đoàn tụ.
“Em với hai con nghỉ ngơi đi. Bây giờ anh đi tìm Tiêu Mạc. Đợi đến lúc thằng bé trở về, chúng ta sẽ cùng ra tòa chứng kiến Trình Kiên chịu hình phạt thích đáng từ pháp luật.”