Cao Minh Viễn để Khiết Băng cho Alex chăm sóc, một mình trở về nước. Sức khỏe của cô tốt hơn được một chút, chỉ là vẫn chưa chịu nói chuyện với bất kỳ ai.
Hôm nay là ngày diễn ra đại hội cổ đông ở Thẩm thị. Đã sát giờ họp nhưng vẫn chưa thấy Thẩm Hạo Khanh đâu, các vị cổ đông lớn trong công ty bắt đầu bàn tán, ai ai cũng vô cùng khó chịu với cách hành xử của hắn.
“Thật không xem chúng ta ra gì mà, cậu ta liệu có xứng đáng với chiếc ghế chủ tịch nữa không?”
“Thẩm Hạo Khanh ngày càng quá đáng, cậu ta lại vì chuyện riêng của bản thân mà bỏ mặc công ty sao?”
Tiếng ồn ào vang khắp căn phòng lớn, lời nói của các vị cổ đông ngày càng thêm bất mãn. Giờ họp đã đến, nhưng chiếc ghế chủ tịch kia vẫn còn trống trơn.
“Có họp nữa không đây?”
Đúng lúc này, cánh cửa lớn mở ra, Cao Minh Viễn hiên ngang bước vào bên trong. Hắn đến bên chiếc ghế chủ tịch ngồi xuống, như thể chắc chắn vị trí này đã thuộc về mình vậy.
“Xin lỗi đã để các vị chờ lâu. Nếu mọi người đã đến đông đủ, vậy chúng ta có thể họp được rồi.”
Mọi người đều biết người đàn ông đang đứng trước mặt là ai, cũng biết Ninh gia đã chuyển nhượng cổ phần ở Thẩm thị cho hắn. Cộng thêm số cổ phần trong tay Cao Minh Viễn nắm giữ từ trước, hiện tại quyền hạn của hắn đã sánh ngang với Thẩm Hạo Khanh rồi.
…
“Chủ tịch, nếu anh còn không đến đại hội cổ đông sẽ không kịp nữa đâu.”
Mặc kệ lời khuyên nhủ của thư ký, Thẩm Hạo Khanh vẫn giữ vững quyết định của mình. Hắn đang ở sân bay ngồi đợi làm thủ tục để sang Singapore tìm Khiết Băng.
“Cậu về đi. Tôi tự có quyết định riêng của mình.”
Khó khăn lắm hắn mới tìm ra chút thông tin đến Khiết Băng, hắn không muốn bỏ lỡ cơ hội nữa. Thẩm Hạo Khanh kéo vali đi vào trong khu vực checkin, quyết tâm lần này phải tìm thấy cô.
Máy bay cuối cùng cũng cất cánh, Thẩm Hạo Khanh ngồi trong khoang hạng nhất, một mình an tĩnh. Nhân viên phục vụ mang lên cho hắn một bàn ăn nhẹ, cùng với một chai rượu vang đỏ.
Trong lúc rót rượu, người kia không cẩn thận làm đổ rượu xuống ống quần hắn. Khỏi phải nói cô ta run đến mức nào, miệng rối rít xin lỗi người đàn ông này.
Khách trên khoang hạng nhất toàn là những người thuộc tầng lớp cấp cao trong xã hội, hơn nữa cô còn nghe nói người này chính là Thẩm Hạo Khanh, vị chủ tịch băng lãnh của tập đoàn Thẩm thị. Nếu như bị hắn gây khó dễ, cô chắc chắn sẽ mất đi công việc này.
“Tôi xin lỗi. Là do tôi bất cẩn, xin anh bỏ qua cho lần này ạ.”
“Không sao đâu, cô ra ngoài đi.”
Cô nhân viên kia ngây người ra một lúc, rồi mới vội cúi chào hắn và rời khỏi. Thẩm Hạo Khanh không có tâm tình để ý những chuyện khác nữa, với hắn bây giờ, việc tìm thấy Khiết Băng mới là quan trọng nhất.
"Khiết Băng, đợi anh! Anh nhất định sẽ tìm thấy em."
Sau bốn tiếng đồng hồ bay trên trời, máy bay cuối cùng đã hạ cánh. Người của hắn đã đợi sẵn ở sân bay, Thẩm Hạo Khanh cũng không nhiều lời, trực tiếp lên xe rồi bảo họ lái đến địa điểm mình yêu cầu.
Khiết Băng vẫn không biết Thẩm Hạo Khanh đang tìm mình. Buổi sáng, Alex đưa cô ra ngoài công viên tản bộ. Khiết Băng mỏi chân ngồi xuống ghế đá trong công viên nghỉ mệt, Alex đứng ở đằng xa nghe điện thoại.
“Cô ấy vẫn ổn. Với lại cũng không ai đến tìm chúng tôi cả.”
Cao Minh Viễn ở đầu dây bên kia nghe vậy mới yên tâm phần nào. Hắn ta sợ Thẩm Hạo Khanh sẽ tìm ra Khiết Băng, sau đó ép cô về bên hắn.
Cô đang ngồi trên ghế ôm theo chú mèo trắng, lúc nào cũng nhớ đến đứa con chưa kịp chào đời của mình. Bất giác một cậu bé kháu khỉnh chạy đến, xin cô được vuốt ve chú mèo.
“Dễ thương quá!”
Đôi mắt cậu bé long lanh nhìn cô, Khiết Băng không kìm được lòng mà đưa tay lên sờ vào cái má bánh bao phúng phính. Cô xúc động đến mức bật khóc, cậu bé kia thấy vậy liền nhón chân lên, dùng đôi tay nhỏ xíu lau sạch nước mắt cho Khiết Băng.
“Chị đừng khóc, khóc thật xấu! Chị đưa Tom đi tìm mami được không?”
Khiết Băng khẽ gật đầu, rồi bế cậu bé rời khỏi công viên. Đến khi Alex nhìn sang đã không thấy cô đâu, anh ta hớt hải đi tìm.
“Chết tiệt! Nếu Khiết Băng có mệnh hệ gì, Cao Minh Viễn băm mình thành thịt vụn mất.”
Khiết Băng theo trí nhớ của cậu bé, vừa đi vừa dò hỏi người trên đường. Hai người mất một lúc lâu mới tìm ra nhà của cậu bé kia.
Cô nhấn chuông gọi cửa, rất nhanh đã có một người phụ nữ ra mở cửa cho hai người.
“Xin hỏi, cô tìm ai?”
“Mami!” cậu bé kia vội reo lên.
Bà mẹ vui mừng ôm chầm lấy cậu bé. Khóe môi Khiết Băng bất giác cong nhẹ lên, lòng lâng lâng cảm giác hạnh phục khó tả. Cô chầm chậm cất lời:
“Tôi thấy cậu nhóc đi một mình ở ngoài công viên, nên tiện đường mới đưa về nhà.”
Người phụ nữ kia rối rít cảm ơn, cô ấy mời Khiết Băng vào nhà nhưng cô đã từ chối. Khiết Băng rời khỏi nhà của họ, lửng thửng đi trên con phố lớn tất bật người qua lại.