• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

  • Trước
  •   
  • Tiếp

Nhận được cuộc gọi của Sở Trạch, Khiết Băng rất nhanh đã đến nhà anh. Cảnh tượng hỗn độn trong phòng khách làm cho cô bàng hoàng, không ngờ hai người đàn ông kia lại đánh nhau đến mức này.

“Đừng đánh nữa! Hai người mau dừng lại đi.”

Cô chạy đến can ngăn, Sở Trạch cũng giúp một tay, giữ chặt lấy Cao Minh Viễn, không cho hắn ta xông về phía trước. Nào ngờ Thẩm Hạo Khanh lại vung nắm đấm lên, hướng thẳng vào khuôn mặt Cao Minh Viễn.

Ực!

Người đàn ông kia ngã sõng soài ra đất, đôi mắt đỏ ngầu oán hận. Sở Trạch định đỡ hắn dậy, Cao Minh Viễn liền vùng vằng hất ra.

“Mẹ nó! Buông tôi ra.”

Mặc kệ lời can ngăn của Khiết Băng, Cao Minh Viễn vẫn cố chấp xông đến rồi trả lại cho Thẩm Hạo Khanh một cú đấm.

“Được, vẫn còn sức đánh tiếp đúng không? Tôi đánh với cậu.”

Hai người nắm lấy cổ áo đối phương, bốn mắt trợn trừng không ai chịu nhường ai. Sở Trạch thấy tình hình không ổn vội kéo Khiết Băng ra, anh sẽ báo cảnh sát đến xử lý chuyện này.

Cô không bỏ cuộc, mặc kệ Sở Trạch mà lao vào ôm lấy Thẩm Hạo Khanh. Nhưng mà sức lực nhỏ bé của Khiết Băng sao bì lại với hắn? Không những không ngăn cản được Thẩm Hạo Khanh mà chính cô còn bị hắn đấy ngã ra sàn.

“Khiết Băng, em có sao không?”

Lúc này hai người đàn ông kia mới hốt hoảng đỡ cô dậy. Cao Minh Viễn buông lỏng nắm đấm, ngụ ý muốn chuyện này dừng lại. Thẩm Hạo Khanh cũng không so đo nữa, hắn bước qua đống lộn xộn trên sàn, đến bên ghế sofa ngồi xuống.

Cao Minh Viễn dìu Khiết Băng sang ghế liền bị Thẩm Hạo Khanh dùng ánh mắt cảnh cáo, chầu chực muốn đánh tiếp một trận. Cô biết ý liền đẩy tay hắn ta ra, gật nhẹ đầu tỏ vẻ không sao.

Hai người đàn ông ngồi trên ghế sofa, tay khoanh trước ngực thể hiện cái tôi của mình. Không ai trong số họ nhận sai, ai cũng cho rằng người còn lại là kẻ gây sự trước.

Khiết Băng đưa tay đỡ trán, khuôn mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ cực độ. Cô thật sự muốn biết đã xảy ra chuyện gì, sao họ phải đánh nhau ra nông nỗi này?

Thẩm Hạo Khanh và Cao Minh Viễn tiếp tục cãi nhau, không ai nhượng bộ ai. Trong lúc to tiếng qua lại, hắn liền nhắc đến Ninh Khiết Quỳnh, lần này đều nhờ cô ta mà Thẩm Hạo Khanh mới biết được âm mưu của Cao Minh Viễn.

Hắn ta nghe xong thì sững người. Cứ ngỡ Thẩm Hạo Khanh biết được chuyện này từ phía Sở Trạch, thật không ngờ lại là Ninh Khiết Quỳnh nói cho hắn biết.

Cao Minh Viễn phải đi tìm cô ta hỏi cho ra lẽ. Hắn vội vã rời khỏi biệt thự, đến một câu chào tạm biệt cũng không thèm nói.

Ninh Khiết Quỳnh đã tính toán kỹ càng, biết chắc Cao Minh Viễn sẽ tìm đến mình. Đúng như dự đoán, hắn đã gọi điện thoại cho cô ta hẹn gặp nhau ở khách sạn nơi hắn đang ở.

“Khiết Quỳnh, rốt cuộc em muốn làm gì? Tại sao lại tiết lộ mọi chuyện cho Thẩm Hạo Khanh?”

Cao Minh Viễn giữ chặt lấy bả vai của người con gái trước mặt, hơi thở dần trở nên nặng nề. Rõ ràng hai người đã chia tay nhau, nhưng hắn lại có cảm giác bị phản bội mãnh liệt.

“Em nói gì đi? Ninh Khiết Quỳnh, có phải em thật sự thích Thẩm Hạo Khanh rồi không?”

Ninh Khiết Quỳnh im lặng từ nãy đến giờ vì muốn xem Cao Minh Viễn ghen đến mức nào. Cô ta cuối cùng cũng đạt được mục đích, xác định người đàn ông kia vẫn còn tình cảm với mình.

“Không, em không thích Thẩm Hạo Khanh. Minh Viễn à, người em yêu là anh.”

Nói xong cô ta kiễng chân lên hôn Cao Minh Viễn, rồi kéo hắn vào trong phòng.

Trên mặt và khuỷu tay hắn trầy trụa vết thương, Ninh Khiết Quỳnh vội tìm hộp sơ cứu, khử trùng và băng bó lại. Qua lời kể của Cao Minh Viễn, cô ta biết hắn đánh nhau với Thẩm Hạo Khanh.

Tự nhiên Ninh Khiết Quỳnh thấy hơi hối hận, cũng vì cô tiết lộ chuyện Cao Minh Viễn hãm hại Thẩm thị, hắn ta mới bị Thẩm Hạo Khanh đánh đến nông nỗi này.

“Anh không biết đánh lại anh ta sao?” Cô ta trách móc.

Cao Minh Viễn hừ lạnh một tiếng, hắn ta sao có thể chịu thua người đàn ông kia? Hắn ra nông nỗi này thì Thẩm Hạo Khanh cũng sứt đầu mẻ trán không kém.

“Nếu không phải Khiết Băng đến, tôi đã đánh chết tên kia rồi.” Cao Minh Viễn hùng hồn nói.

Ninh Khiết Quỳnh nhíu mày khó chịu, lại là Ninh Khiết Băng! Cô ta không cho phép người phụ nữ khác cướp mất Cao Minh Viễn, đặc biệt là cô gái kia.

Cô ta nghiến chặt răng, que bông đang lăn trên mặt Cao Minh Viễn đột nhiên dí mạnh vào. Hắn ta trừng mắt nhìn Ninh Khiết Quỳnh, biết rõ cô ta cố ý làm như vậy.

“Hạo Khanh, em có cách giúp anh trả thù Thẩm Hạo Khanh. Anh có tin em không?”

“Em thật sự có cách giúp anh sao?” Cao Minh Viễn nghi ngờ hỏi lại.

Không sai! Ninh Khiết Quỳnh thật sự có cách để Cao Minh Viễn danh chính ngôn thuận bước vào Thẩm thị. Cô ta sẽ khiến Ninh lão gia bán lại số cổ phiếu của Thẩm thị mà ông đang nắm giữ, sau đó giúp Cao Minh Viễn mua lại với mức giá thấp.

“Chỉ cần thu mua hết số cổ phiếu đó, anh nhất định sẽ có cơ hội lật đổ Thẩm Hạo Khanh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK