• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

  • Trước
  •   
  • Tiếp

Thẩm Hạo Khanh không có tâm trạng đi cùng Ninh Khiết Quỳnh, trong lòng hắn đang luôn lo lắng cho Khiết Băng, chỉ là cố chấp không muốn thừa nhận. Ninh Khiết Quỳnh cùng hắn đi xem địa điểm tổ chức hôn lễ, sau đó đến trung tâm thương mại để mua sắm.

Thẻ thanh toán là của Thẩm Hạo Khanh, Ninh Khiết Quỳnh muốn mua gì cứ thoải mái vung tiền. Cô ta đem đống hàng hiệu chất đầy cốp xe ô tô, tâm trạng cực kỳ thỏa mãn.

Tối đó, Thẩm Hạo Khanh đưa Ninh Khiết Quỳnh đến nhà hàng món Âu cao cấp để dùng bữa. Kỳ thực lúc trước hắn luôn khao khát được kết hôn cùng cô ta, nhưng mà kể từ khi Khiết Băng xuất hiện, mọi thứ hắn sắp xếp đang lệch dần khỏi quỹ đạo.

Thậm chí Thẩm Hạo Khanh còn dấy lên nghi ngờ, rốt cuộc Ninh Khiết Quỳnh có phải là người hắn tìm kiếm?

Càng ngày hắn càng cảm thấy người con gái kia thật xa lạ, giống như hắn đã nhầm…

“Khiết Quỳnh, em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở đâu không?” Thẩm Hạo Khanh bất giác hỏi.

Ninh Khiết Quỳnh đang ngồi ngây người nhà ra tấm kính trong suốt, ngắm nhìn dòng người tấp nập trên phố. Nghe hắn hỏi vậy, cô ta thoáng giật mình, nụ cười trên môi có chút ngượng ngùng mà hỏi:

“Sao đột nhiên anh là hỏi thế?”

Đến Thẩm Hạo Khanh cũng bất ngờ, không hiểu vì sao lại nhắc đến chuyện này. Có lẽ hắn thật sự cần xác nhận lại…

“Khiết Quỳnh, chỉ là… anh…” Hắn ngập ngừng.

Ninh Khiết Quỳnh bật cười, lấy lại dáng vẻ tự tin như thường ngày. Cô ta rướn người về phía Thẩm Hạo Khanh, hai tay chống cằm quan sát nét mặt căng thẳng của hắn.

“Hạo Khanh, anh đang nghi ngờ điều gì sao?”

“Không… không phải.” Hắn chối.

Đúng lúc Ninh Khiết Quỳnh đang định nói thêm điều gì đó thì nhân viên phục vụ mang thức ăn lên. Hai người họ tập trung bữa tối, thỉnh thoảng mới nói vài câu để không khí trên bàn ăn bớt gượng gạo.

Mãi cho đến khi xuống hầm giữ xe để ra về, Ninh Khiết Quỳnh mới nắm tay Thẩm Hạo Khanh, kiễng chân nói thì thầm vào tai hắn:

“Hạo Khanh, đưa em về nhà, em cho anh xem cái này.”

Hắn theo lời Ninh Khiết Quỳnh, lái xe đưa cô ta về Ninh gia rồi cùng nhau vào trong. Cô ta lên phòng ngủ, mở ngăn kéo trong chiếc tủ quần áo, lấy ra một con gấu bông màu nâu nhạt.

“Anh còn nhớ con gấu bông này chứ? Em vẫn giữ nó rất cẩn thận.”

Bốn mắt nhìn nhau, sống mũi Thẩm Hạo Khanh xộc lên một luồng khí nóng hổi, cay cay. Con gấu bông này, hắn vẫn còn nhớ rất kỹ…

“Em cầm con gấu bông này, sau này gặp lại, anh nhất định sẽ nhận ra em.” Đó là câu nói năm ấy hắn nói với cô gái kia.

Bây giờ Ninh Khiết Quỳnh ôm con gấu bông đó đứng trước mặt Thẩm Hạo Khanh, chính là nhắc nhở hắn về lời hứa hẹn trước đây.

“Hạo Khanh, bởi vì em sợ có ngày anh không nhận ra em nữa.”

“Sẽ không đâu! Cả đời này anh sẽ không quên em.”

Thẩm Hạo Khanh đột ngột ôm lấy cô ta, đánh tan mọi nghi ngờ trước đó trong lòng mình. Hắn ngốc thật! Sao có thể suy nghĩ Ninh Khiết Quỳnh không phải cô bé năm đó chứ?

“Ngày mai anh sẽ đi chọn nhẫn cưới cùng em.” Hắn ôn nhu nói thầm vào tai cô ta.

Thẩm Hạo Khanh buông Ninh Khiết Quỳnh ra, hai tay ôm lấy gò má trắng mịn. Hắn có chút kích động, tim đập nhanh hơn bình thường. Hắn hơi cúi xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm vào khóe môi mỏng trước mặt.

Thẩm Hạo Khanh từ từ cúi người, đúng lúc hai môi đang cần kề chạm nhau thì hắn nghe thấy tiếng chuông điện thoại, giống như giục giã liên hồi.

“Chủ tịch, công ty xảy ra chuyện rồi…”

Là thư ký của hắn gọi, anh ta nói cho hắn tình tình trước mắt của Thẩm thị. Càng nói càng khiến sắc mặt của Thẩm Hạo Khanh nhăn nhíu lại, bàn tay siết chặt thành nắm đấm.

“Tôi biết rồi. Chuyện này tôi sẽ tự xử lý.”

Hắn tắt điện thoại, hít sâu một hơi định thần. Đôi mắt hắn dần tối sầm, cơn tức giận trào dâng, nghi ngút trong lòng.

Ninh Khiết Quỳnh quan sát động thái của hắn từ nãy đến giờ. Cô ta nheo mắt, hỏi dò:

“Hạo Khanh, Thẩm thị xảy ra chuyện gì sao?”

Hắn gật đầu, mím môi không nói lời nào.

“Có phải… chuyện này có liên quan đến Sở thị không?”

Lần này Thẩm Hạo Khanh bày tỏ thái độ ngạc nhiên, làm sao Ninh Khiết Quỳnh biết được?

Hiểu rõ suy nghĩ của hắn, cô ta bèn kéo Thẩm Hạo Khanh vào phòng, tìm kiếm thứ gì đó đưa cho hắn xem.

“Anh xem cái này sẽ hiểu ra mọi chuyện.”

Lúc hắn rời khỏi Ninh gia, thần thái lộ rõ sự hung hãn, hắn lái xe phóng thật nhanh đến Sở gia để tìm Sở Trạch.

“Sở Trạch, mau ra đây.”

Hắn xông thẳng lên tầng hai, tìm đến phòng của Sở Trạch mà đập cửa.

“Ai cha, chủ tịch Thẩm ghé chơi. Đúng là khách quý, khách quý…”

Thẩm Hạo Khanh sấn sổ đến, nắm chặt cổ áo Sở Trạch kéo lên, hắn nghén răng kèn kẹt, thiếu kiên nhẫn mà hét lên mặt anh:

“Con mẹ nó! Sở Trạch, mang tiếng anh em vậy mà cậu dám cấu kết với Cao Minh Viễn, ở sau lưng đâm lén tôi?”

Sở Trạch sớm biết Thẩm Hạo Khanh sẽ đến tìm mình, cũng bởi vì sáng nay Cao Minh Viễn đã đến tìm anh. Người đàn ông này cũng bị hắn ta lừa, hoàn toàn không biết mọi chuyện.

“Cậu thật sự nghĩ tôi bán đứng cậu sao? Nóng nảy cái gì, buông tôi ra, xuống dưới nhà rồi nói rõ ràng mọi chuyện đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK