Ở quán bar, Khiết Băng uống đến say khướt đi, Cao Minh Viễn ngồi bên cạnh không động đến ly rượu nào, suốt buổi chỉ ngồi khuyên cô ngừng uống.
“Khiết Băng, cô say lắm rồi, đừng uống thêm nữa.”
“Cao Minh Viễn, mau đưa tôi đến bữa tiệc của Thẩm Hạo Khanh. Nhanh lên!”
Khiết Băng hết khóc lại cười, cô cầm chai rượu trên tay, suýt chút nữa còn ném về phía Cao Minh Viễn. May mà hắn giành lại kịp, đem chai rượu ra xa khỏi tầm tay cô mới thoát được một mạng.
“Anh có nghe tôi nói không? Tôi muốn đến bữa tiệc. Nhanh lên, tôi muốn đến đó…” Cô đập mạnh bàn, lẩm bẩm yêu cầu của mình.
Cao Minh Viễn hết chau mày lại thở dài thườn thượt. Buổi chiều nay là ai nói chuyện của Thẩm Hạo Khanh không liên quan đến mình? Bây giờ uống đến say mèm, lại bắt hắn đưa đến chỗ của hắn.
“Không đi đâu cả. Cô say lắm rồi, mau về nhà thôi.”
Cô lim dim mắt, chỉ tay về phía Cao Minh Viễn, gầm gừ:
“Anh không đưa tôi đi đúng không? Được, vậy tôi tự mình tìm cách đến đó.”
Khiết Băng gượng mình ngồi dậy, chân ngang đá chân xiêu đi về phía trước. Cao Minh Viễn bực dọc rít lên thành tiếng, hắn không nghĩ cô gái này lại cứng đầu như vậy.
Bất đắc dĩ, hắn ta đành đón taxi đưa Khiết Băng đến nơi Thẩm Hạo tổ chức tiệc.
…
“Tên khốn kiếp Thẩm Hạo Khanh, ai cho phép anh ở đây tổ chức tiệc linh đình, vui vẻ cùng người phụ nữ khác hả?”
Cánh cửa lớn được Khiết Băng mở toang ra, cô bước vào trong phòng, chưa cần nhìn đến ai đã hét lớn lên đầy tức giận. Rượu làm cô mất đi khống chế, một mạch tuôn hết ra những lời nói trong lòng.
“Tôi với anh còn chưa ly hôn, anh không thể trơ trẽn như thế được…”
Khách mời bắt đầu xì xào bàn tán, Ninh Khiết Quỳnh vẫn bình thản đứng yên tại chỗ, xem xét cách xử trí của Thẩm Hạo Khanh. Khiết Băng loạng choạng bước về phía hắn, nhưng mới được ba bước chân đã muốn ngã nhào ra đất.
“Khiết Băng, cẩn thận.” Cao Minh Viễn nhanh tay đỡ lấy Khiết Băng.
Thẩm Hạo Khanh siết chặt tay thành nắm đấm, thoáng chốc trở nên tức giận mà bước về phía Cao Minh Viễn. Hắn giành lại Khiết Băng từ tay người đàn ông kia, mắt trừng lên cảnh cáo.
“Đừng có động vào cô ấy.”
Trong đầu hắn hiện ra hàng loạt câu hỏi. Đầu tiên, tại sao Khiết Băng lại biết nơi này? Và Cao Minh Viễn, tại sao hắn lại xuất hiện cùng lúc với cô? Hai người này rốt cuộc có mối quan hệ gì?
“A ha, anh đang ghen sao?”
Thẩm Hạo Khanh không màng đến sự châm chọc của Cao Minh Viễn, trực tiếp bế bổng Khiết Băng lên. Hắn quay sang nhìn Sở Trạch, nói:
“Cậu giúp tôi đưa Khiết Quỳnh trở về nhà an toàn đi.” Nói xong liền bế Khiết Băng đi mất.
Sở Trạch làm chủ giúp Thẩm Hạo Khanh, đứng lên sân khấu nói vài câu xin lỗi khách mời, xem như vớt vát lại chút thể diện cho hắn.
Ninh Khiết Quỳnh bấy giờ mới để ý đến Cao Minh Viễn cũng xuất hiện ở nơi này. Thấy hắn sắp đi khỏi, cô ta vội đuổi theo giữ hắn lại. Từ ngày trở về nước, Ninh Khiết Quỳnh chưa gặp lại người đàn ông này lần nào.
“Minh Viễn, tại sao anh lại đi cùng Ninh Khiết Băng? Hai người quen biết nhau?”
Trước mặt cô tình nhân nhỏ ngày nào, Cao Minh Viễn lại trở nên dứt khoát hơn bao giờ hết. Hắn gỡ bàn tay mảnh khảnh đang nắm lấy áo mình, hững hờ đáp:
“Chuyện của tôi liên quan gì đến em? Không phải đã nói một khi em quyết định quay về nước, chúng ta sẽ chia tay sao?”
“Tên khốn này, sao anh có thể tuyệt tình như vậy?”
Chát!
Ninh Khiết Quỳnh vung tay lên, giáng một cái tát đau điếng vào má Cao Minh Viễn. Xong xuôi, cô ta cao ngạo quay gót rời đi.
Hắn rõ ràng biết cô ta bị ép buộc quay trở về nước, vậy mà lại nhẫn tâm nói lời chia tay. Ninh Khiết Quỳnh từng mặc kệ sự phản đối của gia đình, lựa chọn yêu hắn, bất chấp tất cả để chạy trốn theo hắn. Đến cuối cùng, Cao Minh Viễn lại chọn cách bỏ rơi cô ta.
Mẹ kiếp! Đàn ông đúng là một lũ khốn nạn mà!
“Người đẹp đi mất rồi, sao cậu không mau đuổi theo đi?” Sở Trạch bước lại gần, anh vẫn còn tâm trạng cầm ly rượu vang nhâm nhi từng ngụm.
“Liên quan gì đến anh?”
“Hửm? Nếu cậu đã chê, vậy thì để tôi đuổi theo cô ấy nhé?” Anh cười nham hiểm.
Cao Minh Viễn liền giơ nắm đấm lên đe dọa, bước chân vội vàng đuổi theo Ninh Khiết Quỳnh. Sở Trạch bật cười, cuối cùng vẫn là anh một mình ở đây thu dọn tàn cuộc cho hai anh em nhà họ Thẩm.
…
Thẩm Hạo Khanh đưa Khiết Băng vào phòng VIP ở khách sạn, hắn đặt cô xuống giường, kéo chăn lên đắp lên người cô gái nhỏ. Vừa xong, hắn định đi tìm Ninh Khiết Quỳnh xem thế nào thì Khiết Băng lồm cồm ngồi dậy, ôm lấy hắn.
“Hạo Khanh, đừng đi… đừng bỏ rơi em…”
Cái ôm này thật chặt, Thẩm Hạo Khanh muốn gỡ ra cũng khó. Hắn nhẹ nhàng vỗ vai xoa dịu Khiết Băng, lựa lời nói:
“Ngoan, tôi sẽ không đi đâu cả.”
“Ưm…” Khiết Băng dường như nghe được câu nói kia, cô thả lỏng hơn một chút. Nhưng mà mới được một lúc thì…
Ọc… ọe…
Chẳng mấy chốc, mùi chua của rượu tỏa ra nồng nặc khắp căn phòng. Thẩm Hạo Khanh cau mày, nhìn phần áo trước bụng mình ướt sũng một mảng lớn, lại nhìn xuống khuôn mặt thỏa mãn của Khiết Băng đang say sưa ngủ ngon lành.
“Mẹ kiếp! Ai cho em nôn mửa linh tinh vậy hả?” Hắn quát lên.
Thẩm Hạo Khanh hì hục một hồi lâu, hết thay quần áo cho Khiết Băng lại dọn dẹp ga trải giường, tìm cây lau sàn để lau đi đống hỗn độn mà cô vừa nôn ra. Phải hơn một giờ sáng, hắn mới được trèo lên giường để ngủ.
“Ninh Khiết Băng, tối nay em khá thật! Bởi vì em mà tôi bỏ Khiết Quỳnh lại một mình, giỏi… giỏi lắm! Để xem ngày mai tôi phạt em thế nào.”