Trưa nay Khiết Băng không nuốt nổi hạt cơm nào vào bụng, phần vì cô không có tâm trạng ăn uống, phần vì dạ dày cô dạo này không được tốt, thi thoảng ăn xong liền nôn hết ra.
Khiết Băng ngồi bần thần trên bàn ăn lớn, bế tắc không biết phải làm gì. Chỉ còn mấy ngày nữa sẽ kết thúc màn cá cược giữa cô và Thẩm Hạo Khanh, sau khi rời khỏi Thẩm gia, cô không biết mình phải đi đâu nữa.
Cô thua thật rồi, thua từ lúc mới bắt đầu. Dẫu sao ngay từ ban đầu đều là do Khiết Băng đặt tình cảm của mình lên người Thẩm Hạo Khanh, cô không có quyền oán trách hắn.
Lời nói gió bay, chuyện trẻ con hứa hẹn với nhau không nên xem là thật. Huống chi người Thẩm Hạo Khanh yêu là chị gái cô, bây giờ Ninh Khiết Quỳnh tình nguyện quay về bên hắn, Khiết Băng không thể tiếp tục thành vật cản giữa hai người.
Cô tự nhủ với lòng phải buông bỏ, nhưng mà… sao khó quá!
Khiết Băng buông đũa đứng dậy, cô đi lên phòng khách, đúng lúc nhìn thấy dì Lý đang nghe điện thoại.
“Được được, tôi biết rồi.” Bà nói xong thì gác máy.
“Dì Lý, có chuyện gì thế?”
Lý Lan tiến lại gần chỗ Khiết Băng, bà thở dài, chầm chậm cất lời:
“Thiếu phu nhân, chị gái cô bị bắt cóc. Cũng may được thiếu gia cứu, hiện tại cô ấy đang ở trong bệnh viện.”
Khiết Băng nghe xong không khỏi sững sờ, mất một lúc cô mới hoàn hồn, gấp gáp hỏi địa chỉ nơi Ninh Khiết Quỳnh đang điều trị. Cô lo lắng đến mức không kịp thay quần áo, mà vội vàng đón taxi đến bệnh viện.
“Bác tài, mau chạy nhanh một chút.” Cô nôn nóng nhìn ra ngoài đường, tâm trạng thấp thỏm không yên.
Đến nơi, Khiết Băng nhanh chóng vào trong, hỏi mấy cô y tá ở bàn tiếp tân về thông tin phòng bệnh của Ninh Khiết Quỳnh. Cô tìm một lúc đã thấy, bèn đẩy cửa đi vào.
“Chị…”
Mọi người ở phía giường bệnh nhìn về phía Khiết Băng, không chỉ Ninh Khiết Quỳnh và Thẩm Hạo Khanh, mà còn có cả sự xuất hiện của Ninh đại phu nhân nữa.
“Cô đến đây làm gì?”
“Mẹ…” Ninh Khiết Quỳnh giữ tay Mộc Tuệ lại, cố ý ngăn không cho bà ta nói tiếp.
Cô ta tươi cười với Khiết Băng, tỏ vẻ mình không sao. Sau đó còn quay sang nhìn Thẩm Hạo Khanh, nói:
“Chị vẫn ổn. May mà lúc đó có Hạo Khanh không tiếc thân bảo vệ chị.”
Khiết Băng quay sang nhìn hắn, chợt thấy trên gương mặt người đàn ông kia có vài vết máu bầm. Cô xót xa, hỏi han:
“Hạo Khanh, anh không sao chứ?”
Hắn còn chưa kịp trả lời, Ninh đại phu nhân đã đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn cô. Ngay giây sau đó, bà ta vung tay lên, tát thẳng vào mặt Khiết Băng.
“Bà đang làm gì vậy hả?” Thẩm Hạo Khanh nhanh tay đỡ lấy cô, nếu không, cô đã ngã xuống sàn rồi.
Ninh đại phu nhân hống hách khoanh tay trước ngực, bà ta nhìn về phía con gái của mình, rồi nhìn sang Khiết Băng, hằn học nói:
“Ninh Khiết Băng, mày nên biết thân biết phận đi. Ở trước mặt Khiết Quỳnh mày còn dám thể hiện tình cảm với Thẩm Hạo Khanh sao? Có phải mày muốn cướp hết tất cả mọi thứ của con bé mới hài lòng không?”
“Bà thôi đi, hiện tại Khiết Băng vẫn là người của tôi. Ninh đại phu nhân, bà có làm gì cũng nên nghĩ cho Ninh gia một chút mới phải.”
Một tay của Thẩm Hạo Khanh siết chặt thành nắm đấm, nhìn thấy gò má sưng tấy của Khiết Băng càng thêm đau lòng. Chỉ là Mộc Tuệ cậy có Khiết Quỳnh ở đằng kia, vẫn mạnh miệng đáp trả:
“Người của cậu là Khiết Quỳnh kìa. Con bé hi sinh nhiều cho cậu như vậy, chẳng lẽ cậu nhẫn tâm bỏ rơi nó sao?”
Rồi bà ta quay lưng về phía ba người, mắt hướng ra ngoài cửa sổ, nói bóng gió để đả kích Khiết Băng.
“Dù sao trước sự giả tạo của đứa con hoang kia, tao cũng không được nhân từ như Khiết Quỳnh. Thế nên trước khi hôn lễ được cử hành, mày hãy cút khỏi Thẩm gia đi.”
“Mẹ à, đừng nói nữa…” Ninh Khiết Quỳnh lên tiếng can ngăn.
Khiết Băng cúi thấp đầu, hiểu tất cả những gì bà ta ám chỉ. Cô cười nhàn nhạt, nghẹn giọng mà nói:
“Tôi biết rồi.”
Khiết Băng hất bàn tay của Thẩm Hạo Khanh đang đặt trên vai mình một cách dứt khoát. Cô xoay mặt đi chỗ khác, không muốn bọn họ nhìn thấy bộ dạng đau khổ hiện tại, rồi đem mình ra làm trò đùa nữa.
“Xin lỗi, là tôi đến không đúng lúc rồi.”
Khiết Băng định rời đi, Ninh Khiết Quỳnh lại rời khỏi giường. Thẩm Hạo Khanh thấy thân thể cô ta yếu đuối, vội đi đến dìu cô ta. Ninh Khiết Quỳnh từ từ cất lời:
“Khiết Băng à, tuần sau chị sẽ kết hôn với Thẩm Hạo Khanh. Em nhất định phải đến tham dự nhé!”
Cả căn phòng trở nên yên ắng, bước chân của Khiết Băng dừng lại trước cửa phòng bệnh, cô không đáp lại. Ninh Khiết Quỳnh khẽ sụt sịt như sắp khóc, bàn tay đặt lên trước ngực, giọng nói nhẹ nhàng giống như cầu khẩn:
“Thành thật xin lỗi em. Nhưng mà em có thể trả Hạo Khanh lại cho chị được không?”
Khiết Băng cười chua chát, nước mắt chảy ra vội đưa tay lau sạch. Cô ngoái đầu nhìn hai người họ, đôi mắt đỏ lừ, mờ mịt.
“Không phải anh ấy vẫn luôn bên cạnh chị sao?”
Nói xong rồi cô rời đi, mặc kệ Thẩm Hạo Khanh có gọi thế nào, cô cũng không đứng lại.