• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về việc Sở thị đầu tư vào dự án của công ty con thuộc tập đoàn nhà họ Thẩm, sau đó lại rút vốn đột ngột đều do Cao Minh Viễn đứng đằng sau giở trò. Sở Trạch cả tin nên bị hắn ta lừa, mãi đến sáng nay mới đến chỗ anh thú tội.

Hai anh em nhà họ Thẩm đấu đá lẫn nhau, lần nào cũng khiến Sở Trạch rơi vào thế khó xử. Lần này Cao Minh Viễn rất quá đáng, còn dám mượn tay anh đối phó với Thẩm Hao Khanh nữa.

Sở Trạch đi tới đi lui giải thích một hồi, Thẩm Hạo Khanh đã bình tĩnh trở lại. Dù sao hắn cũng không tin anh bán đứng mình, chẳng qua nhất thời nóng giận, nên mới vội vã đến đây để chất vấn.

“Sở Trạch, cậu gọi Cao Minh Viễn đến đây cho tôi.”

“Cậu gọi cậu ta làm gì? Gặp nhau không phải cãi nhau thì đánh nhau, không thấy mệt sao?” Anh vội can ngăn.

Thẩm Hạo Khanh siết chặt tay thành nắm đấm, bình thường Sở Trạch nhiều chuyện hắn không quản. Nhưng mà ngay lúc này, sự kiên nhẫn của hắn đã đạt đến đỉnh điểm. Hắn nói gì, người khác nhất định phải phục tùng, đừng có ý định chống lại.

“Bảo cậu làm thế nào thì mau làm đi.” Hắn gắt lên.

Sở Trạch cười khinh khỉnh, cái thói không xem ai ra gì này anh đã quá quen rồi. Nếu bây giờ không gọi Cao Minh Viễn đến thì e rằng Thẩm Hạo Khanh sẽ đem anh ra trút giận mất.

“Biết rồi, đợi một lát.”

Anh nói xong rồi gọi cho Cao Minh Viễn. Lúc này hắn ta đang ở trong bệnh viện với Khiết Băng, nghe được tin tức từ Sở Trạch bèn chào tạm biệt cô rồi đi mất. Khiết Băng nghe rõ cuộc trò chuyện của hai người, trong lòng vô cùng lo lắng.

Rốt cuộc Thẩm Hạo Khanh tìm Cao Minh Viễn làm gì? Cô dám chắc giữa hai người họ và Sở Trạch chắc chắn phải có mối quan hệ nào đó từ trước! Khiết Băng không yên lòng, bèn tìm cách đi theo hắn ta.

Cao Minh Viễn lái xe đến biệt thự Sở gia, ung dung đi vào trong phòng khách. Nhìn qua sắc mặt khó coi của Thẩm Hạo Khanh, hắn ta càng thêm đắc chí.

“Hửm? Thẩm thiếu gia tìm tôi sao?”

Bàn tay trong túi quần Thẩm Hạo Khanh nắm chặt lại, mấy khớp ngón tay kêu lên thành tiếng răng rắc. Đứa em trai Cao Minh Viễn này rốt cuộc muốn đối nghịch hắn đến bao giờ?

“Cậu muốn làm gì hả? Mau dừng ngay mấy trò phá hoại Thẩm thị lại đi.” Hắn quát lớn.

Cao Minh Viễn ngửa mặt cười khoái chí, mặc cho Thẩm Hao Khanh đang nắm lấy cổ áo của mình, giọng điệu vẫn không nhún nhường mà đáp:

“Tôi muốn làm gì sau này anh sẽ rõ thôi, anh trai yêu quý của tôi à…”

Sự thách thức của hắn ta càng làm Thẩm Hạo Khanh thêm phẫn nộ. Hắn vốn không muốn anh em trong nhà xảy ra bất hòa, nhưng Cao Minh Viễn cứ năm lần bảy lượt tìm cách hãm hại hắn, ép hắn phải trở mặt.

Vì cái gì?

“Cao Minh Viễn, năm ấy cha đưa đơn ly hôn với mẹ cậu vì bà ấy ngoại tình ở bên ngoài. Cậu đừng đổi trắng thay đen, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi nữa.” Thẩm Hạo Khanh nghiến răng gằn lên từng chữ.

Lần này khuôn mặt Cao Minh Viễn biến sắc, nỗi đau trong lòng một lần nữa bị khơi dậy. Hắn ta sấn tới, vung nắm đấm trực tiếp về phía Thẩm Hạo Khanh.

Bụp!

“Ngụy biện! Tất cả là do anh! Đi chết đi…”

Nếu như Thẩm Hạo Khanh không quay về, Thẩm lão gia đã không bỏ rơi Cao Minh Viễn như vậy. Bao nhiêu tình yêu thương từ cha đều dồn hết lên người anh trai thất lạc nhiều năm kia, từng thứ vốn dĩ thuộc về hắn đều bị cướp sạch. Cao Minh Viễn chỉ đang cố lấy lại những thứ thuộc về mình thôi!

“Anh hỏi tôi muốn gì sao? Ninh Khiết Băng – cô ấy là sự lựa chọn tốt đấy chứ.” Vừa nói, Cao Minh Viễn vừa giơ điện thoại của mình lên. Phía trên màn hình là tấm ảnh mà hắn ta chụp cùng Khiết Băng ở công viên giải trí hôm nọ.

Cao Minh Viễn nhắc đến cô làm cho Thẩm Hạo Khanh kích động. Hắn vơ chai rượu đặt trên bàn, ném mạnh về phía người đàn ông kia.

Một tràng âm thanh đổ vỡ vang lên, từng mảnh vỡ thủy tinh bắn tung tóe khắp mặt sàn. Hắn chỉ ngón tay về phía Cao Minh Viễn, cảnh cáo:

“Đừng có động vào Ninh Khiết Băng!”

Thẩm Hạo Khanh thật sự đang ghen, khi thấy tấm ảnh hai người kia chụp cùng nhau, hắn cảm thấy không thở nổi nữa. Cơn tức giận đùng đùng làm cho hắn lao thật nhanh về phía Cao Minh Viễn.

Bốp!

Một nắm đấm trực tiếp giáng vào mặt hắn ta. Sở Trạch hoảng hồn, vội chạy ra can ngăn hai người kia. Anh chỉ sợ đánh nhau một hồi, nhà của anh sẽ thành bãi chiến trường mất.

“Dừng tay lại đi, có gì ngồi xuống từ từ nói.”

Ai ngờ anh hết bị người này đẩy ra lại đến người kia mắng chửi không thương tiếc:

“Cậu cút đi, không phải chuyện của mình thì đừng xía mũi vào.”

Sở Trạch bị xô ngã ra ghế sofa, anh đưa tay đỡ bả vai, bộ dạng trở nên cáu kỉnh.

Mẹ nó! Bọn họ đang đánh nhau trong nhà của anh đó!

“Thẩm Hạo Khanh, hôm nay anh sống tôi chết, tôi sống anh chết. Nhào vào đi!”

“Tôi sợ cậu sao? Tên khốn kiếp này.”

Choang!

Sở Trạch trợn tròn mắt, nhìn chiếc bình hoa mình vừa mua hôm qua bị Thẩm Hạo Khanh đập vỡ. Cao Minh Viễn cũng không vừa, hắn ta đem tượng ngựa gỗ đặt trên bàn, ném xuống đất.

Tiếng đấm nhau bụp bụp liên tiếp vang lên, Sở Trạch can ngăn không nổi nữa. Nhưng cứ để thế này, ngôi nhà yêu quý của anh sẽ bị hai người này đánh sập mất.

Nghĩ bụng, anh liền trốn sau ghế sofa gọi cho Khiết Băng.

“Được được, em mau xuất hiện đi. Anh thật sự chịu hết nổi rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK