Hôm nay chính là diễn ra hôn lễ giữa Thẩm Hạo Khanh và Ninh Khiết Quỳnh. Sở Trạch rời khỏi thành phố từ sáng sớm, đến giờ vẫn chưa kịp quay về.
Anh tìm đến một cô nhi viện để điều tra về thân thế của Khiết Băng, có vài điểm khiến anh rất nghi ngờ. Giống như những gì Thẩm Hạo Khanh nói, Ninh Khiết Quỳnh chưa chắc đã là người hắn muốn tìm.
“Hạo Khanh, cậu chắc chắn Khiết Băng sẽ đến chứ?”
“Tôi chắc chắn! Cậu mau quay đến đây đi. Cho cậu một tiếng đồng hồ, tốt nhất đừng đến trễ.”
Sở Trạch không dám chậm trễ, tìm được chút thông tin của Khiết Băng ở cô nhi viện, anh vội cầm nó rồi rời đi. Lái xe về thành phố phải gần một tiếng đồng hồ, anh phải nhanh lên mới kịp.
Thẩm Hạo Khanh tắt máy, tiện tay chỉn chu lại bộ vest trắng đang mặc trên người. Hắn liếc sang nhìn phòng trang điểm cô dâu, liền thấy toàn bộ nhân viên đang đứng bên ngoài.
“Sao các người còn đứng ở đây?” Hắn hỏi.
“Ninh tiểu thư đang nghe điện thoại, cô ấy dặn chúng tôi đứng ngoài đây chờ.”
Thẩm Hạo Khanh nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt, không nén nổi cơn tò mò nên đẩy cửa đi vào. Hắn muốn xem Ninh Khiết Quỳnh nói chuyện cùng ai mà phải thần bí như vậy.
Cô ta mặc trên người bộ váy cưới, quay lưng về phía Thẩm Hạo Khanh, hướng nhìn ra ngoài cửa sổ. Ninh Khiết Quỳnh hình như đang lớn tiếng với ai đó, nhưng ngữ điệu ngắt quãng, hắn cũng không nghe ra cô ta đang nói chuyện gì.
Thẩm Hạo Khanh từ từ tiến lại gần, lúc này Ninh Khiết Quỳnh vừa mới tắt điện thoại. Hắn gọi:
“Khiết Quỳnh.”
Cô ta giật mình xoay người lại, không cẩn thận làm rơi điện thoại xuống đất. Thẩm Hạo Khanh nhanh chóng cúi xuống nhặt chiếc điện thoại lên, dù Ninh Khiết Quỳnh đã cố giành lại nhưng không kịp.
Thẩm Hạo Khanh nhìn vào lịch sử cuộc gọi, một loạt cái tên Cao Minh Viễn hiện ra. Hắn nhướng mày nhìn Ninh Khiết Quỳnh, nói:
“Đến tận bây giờ em vẫn còn liên lạc với cậu ta?”
“Hạo Khanh, không giống như anh nghĩ đâu. Em chỉ muốn nói câu tạm biệt với anh ấy thôi.”
Ninh Khiết Quỳnh cười xòa, thản nhiên lấy khăn mùi xoa lau mồ hôi trên trán hắn. Thẩm Hạo Khanh liền quay người rời đi, còn bảo cô ta nhanh chóng chuẩn bị cho xong.
Cô ta nhận lại chiếc điện thoại của mình, bóp chặt trong lòng bàn tay. Chuyện Sở Trạch đến tìm Khiết Băng, cô ta đã biết. Ninh Khiết Quỳnh còn cho người theo dõi cô, hôm nay sẽ ra tay với cô gái nhỏ.
…
Khiết Băng vẫn còn ở chung cư, cô đã ngồi suốt từ sáng đến giờ, mắt cứ chăm chăm nhìn vào tấm thiệp mời trên bàn. Đi hay không đi, thật sự là lựa chọn rất khó khăn với cô ngay lúc này.
Đứa trẻ trong bụng, cô có nên nói cho Thẩm Hạo Khanh biết không? Đó là câu hỏi khiến cô nằm suy nghĩ, băn khoăn suốt đêm hôm qua. Kỳ thực, Khiết Băng đang rất đắn đo với quyết định của mình.
“Nếu em yêu cậu ta, dũng cảm mà giành lấy.”
“Khiết Băng, em hãy suy nghĩ cho kỹ, đừng để sau này phải hối hận muộn màng.”
Những lời Sở Trạch nói cứ văng vẳng bên tai cô. Khiết Băng vân vê mấy đầu ngón tay vào nhau, hết nhìn xuống bụng mình lại nhìn lên đồng hồ. Đã sắp đến giờ cử hành hôn lễ rồi, cô phải đưa ra quyết định…
“Bé con, con nghĩ Thẩm Hạo Khanh có cần chúng ta không?”
Vẫn là sự lưỡng lự không biết phải làm thế nào. Tiếng kim đồng hồ tích tắc như muốn thôi thúc cô, cuối cùng Khiết Băng thở dài thườn thượt, đứng dậy tìm cọc tiền Ninh Khiết Quỳnh đưa cho cô, cất vào trong chiếc túi màu trắng.
Được! Cô sẽ đến tham dự hôn lễ, nhưng không phải hèn mọn đến mức cầu xin tình yêu của Thẩm Hạo Khanh, mà là để chúc phúc cho hắn và Ninh Khiết Quỳnh.
Cả số tiền kia cô cũng phải trả lại, đường đường chính chính kết thúc mối quan hệ với bọn họ.
Khiết Băng đón taxi đến khách sạn nơi diễn ra hôn lễ, trên đường đi cô không hề để ý có một chiếc xe đang bám đuôi theo mình. Đến nơi, cô bước xuống, đem giấy mời đưa cho bảo vệ kiểm tra để được vào trong.
Nhìn từ bên ngoài khách sạn đã thấy độ hoành tráng của hôn lễ này, không chỉ hoa tươi ngập tràn mà các đồ vật trang trí cùng khung ảnh cưới còn được dát vàng từ ngoài sảnh lớn ngay tầng trệt. Quả nhiên là đám cưới bạc tỉ được mọi người mong chờ.
Bên ngoài, hai người đàn ông lạ mặt bám theo Khiết Băng cũng vào bên trong khách sạn, chính xác là họ đang có ý đồ với cô. Ở tầng dưới có khách mời và nhân viên phục vụ, bọn họ vẫn chưa tìm được thời cơ thích hợp để hành động.
Khiết Băng dùng thang máy đi lên tầng hai, vào trong khu vực tổ chức hôn lễ. Ở đằng xa, cô nhìn thấy dì Lý đang giám sát nhân viên bài trí lại sân khấu. Khiết Băng muốn tiến đến chào hỏi, nào ngờ vừa mới gỡ khăn choàng che cổ ra thì…
“Dì Lý… ưm… ưm…”
Cô trợn tròn hai mắt, vùng vẫy muốn thoát khỏi cánh tay đang siết chặt lấy bả vai mình. Chỉ là miếng khăn dùng để bịt miệng Khiết Băng đã tẩm sẵn thuốc mê, chẳng mấy chốc cô đã rơi vào trạng thái mê man ý thức.
Đến lúc dì Lý quay người lại đã không còn thấy gì nữa. Bà gãi đầu khó hiểu, còn tưởng mình bị ảo giác nên mới nghe thấy giọng của Khiết Băng nữa.