• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khiết Băng ôm khuôn mặt sưng húp rời khỏi bệnh viện. Ngay bây giờ cô sẽ về nhà, thu dọn đồ rời khỏi Thẩm gia. Cô thở dài, nghĩ đến số tiền ít ỏi mà mình có, thật sự không biết tìm chốn nào dung thân nữa.

“Ninh Khiết Băng, cô đứng lại cho tôi.”

Ninh đại phu nhân đuổi theo Khiết Băng ra tận hành lang. Cô quay đầu nhìn lại, bà ta bước vội tới, nắm chặt cổ tay cô kéo vào một góc vắng người.

“Tao đã làm xong thủ tục xuất ngoại cho mày rồi. Khôn hồn thì cầm số tiền này cút ra nước ngoài sống đi.”

Bà ta dúi vào tay cô một cục tiền lớn, Khiết Băng dĩ nhiên không nhận. Cô chắc chắn sẽ rời xa Thẩm Hạo Khanh, nhưng cô cũng không muốn ra nước ngoài.

Cuộc sống của cô, cô biết tự mình sắp xếp. Làm con rối trong tay người khác suốt ngần ấy năm, cô đủ mệt lắm rồi.

“Tôi sẽ không đi đâu cả.”

“Mày đừng có ngoan cố. Chuyện này không đến lượt mày quyết định.”

Mộc Tuệ tức giận đỏ mặt, bà ta vung tay lên định đánh Khiết Băng, lúc cô nhắm tịt mắt vì nghĩ mình phải hứng trọn cái tát của bà ta thì…

“Đây không phải Ninh đại phu nhân sao? Ai làm gì khiến bà phải tức giận như vậy?”

Khiết Băng mở mắt ra nhìn, không thể ngờ người đứng trước mặt mình lại là Cao Minh Viễn. Hắn nắm lấy cổ tay Mộc Tuệ, không cho bà ta làm càn. Cô thở phào xem như thoát được cái tát đau điếng. Nhưng mà, Cao Minh Viễn đến đây làm gì?

Lần nào cô gặp chuyện khó khăn, người đầu tiên xuất hiện giúp đỡ cũng là hắn.

“Cao Minh Viễn, đây không phải chuyện của cậu, đừng có xía vào.”

“Tại sao lại không chứ? Khiết Băng là bạn tốt của tôi. Bà đánh cô ấy, chắc chắn là không nể mặt tôi rồi.” Nói rồi hắn kéo cô vào sát người mình.

Ninh đại phu chỉ tay về phía Khiết Băng, gật đầu như thể hiểu ra mọi chuyện. Bà ta cười lớn một tràng, chua ngoa nói:

“A ha, được lắm Ninh Khiết Băng! Hóa ra từ xưa đến nay tao đã xem nhẹ khả năng câu dẫn đàn ông của mày rồi.”

Khiết Băng chẳng buồn giải thích, nhanh chóng kéo Cao Minh Viễn rời đi. Hắn đề nghị cô về nhà của mình, Khiết Băng không suy nghĩ nhiều bèn đồng ý.

“Em không sao chứ?”

“Không sao. Minh Viễn, cảm ơn anh.” Đây là lần đầu tiên Khiết Băng nói lời cảm ơn hắn.

Cô ngoảnh mặt ra ngoài cửa kính ngắm nhìn đường xá, còn Cao Minh Viễn tập trung lái xe. Thỉnh thoảng hắn lại nói vài câu an ủi Khiết Băng, nhưng hắn biết mấy lời động viên đó chẳng giúp ích được cho cô lúc này.

Cao Minh Viễn biết tất cả mọi chuyện liên quan đến mối quan hệ giữa Ninh Khiết Quỳnh, cô và Thẩm Hạo Khanh, chỉ là hắn chọn cách im lặng. Kể cả vụ bắt cóc vừa rồi, đều do một hay hắn và Ninh Khiết Quỳnh sắp đặt.

Lúc trước, Ninh Khiết Quỳnh từng kể cho Cao Minh Viễn nghe về bí mật về mối quan hệ giữa cô ta và anh trai hắn. Cô ta rõ ràng biết người Thẩm Hạo Khanh tìm chính là Khiết Băng chứ không phải mình, nhưng cô ta đã tìm cách lấp liếm mọi chuyện.

Ninh Khiết Quỳnh không muốn Khiết Băng nhận được những thứ tốt đẹp trên đời. Cô ta luôn cảm thấy ghen tị với chính em gái mình, vì nếu không có Khiết Băng, cô ta sẽ mãi là cô công chúa độc nhất nhà họ Ninh.

Cao Minh Viễn nghĩ đến mọi chuyện liền thở dài thườn thượt. Ninh Khiết Quỳnh cũng giống như hắn, luôn cảm thấy người khác cướp mất vị trí quan trọng của mình. Hai người trở nên tính toán đến mức này, sớm đã không còn đường lui rồi.

“Khiết Băng, xin lỗi em.” Hắn nghĩ thầm trong lòng.

Về đến căn hộ chung cư nơi Cao Minh Viễn sống, hắn vội tìm túi đá, chườm lên vết sưng trên mặt Khiết Băng. Cô hơi ngại, liền bảo hắn buông ra để mình tự làm. Thấy cô thiếu tự nhiên như vậy, Cao Minh Viễn cũng không miễn cưỡng.

“Được rồi, em nghỉ ngơi đi. Anh ra ngoài mua chút thức ăn.”

Khiết Băng đi theo hắn ra ngoài đóng cửa, sau đó đến bên ghế sofa nằm một lát. Cô muốn quên đi những chuyện lúc nhỏ, muốn xóa sạch kí ức liên quan đến Thẩm Hạo Khanh, nhưng dường như ông trời thích trêu đùa lòng người. Cô càng muốn quên, lại càng dễ nhớ đến.

“Chúng ta đổi quần áo cho đối phương đi. Sau đó anh có thể chạy thoát rồi!”

Năm đó sau khi lạc mất anh trai, Khiết Băng đi lạc vào trong con hẻm nhỏ, nhìn thấy một nhà xưởng bỏ hoang. Tại đây cô gặp được Thẩm Hạo Khanh, và cũng chính cô đã tiếp thêm động lực cho ý định bỏ trốn của hắn.

Sau khi hắn trốn thoát, người đàn ông kia không muốn giữ lại Khiết Băng làm gánh nặng, bèn thả cho cô đi. Sau này cô và Thẩm Hạo Khanh thường xuyên gặp lại nhau dưới gốc cây tử đằng ở khu trại trẻ mồ côi, lúc ấy hắn đang bị thương ở mắt, hoàn toàn không nhìn thấy gì.

Lúc Khiết Băng được người nhà họ Ninh đón về, cô với hắn còn ở dưới gốc cây tử đằng hứa hẹn. Thẩm Hạo Khanh mò mẫm nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, ôm con gấu bông đưa về phía trước.

“Tuy bây giờ anh không nhìn thấy khuôn mặt của em. Nhưng mà sau này chúng ta gặp lại nhau, anh nhất định sẽ nhận ra món đồ chơi này.”

“Em sẽ chờ, chờ ngày anh tìm thấy em.”

Khiết Băng ôm lấy con gấu bông bước lên xe đi mất, cô vẫy tay chào tạm biệt hắn. Thẩm Hạo Khanh không thể thấy bóng dáng cô, chỉ là thông qua tiếng động cơ xe, hắn biết cô đã đi xa dần.

Thẩm Hạo Khanh cười thật tươi để giấu nhẹm nỗi buồn trong lòng. Khiết Băng đã tiếp thêm niềm hi vọng cho hắn. Chỉ cần nhận lại gia đình, hắn sẽ nghĩ mọi cách tìm thấy cô.

Chỉ là đến cuối cùng, Thẩm Hạo Khanh đã trở thành hoàng tử, còn nàng công chúa sánh bước bên hắn, không phải là Khiết Băng nữa rồi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK