Mục lục
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - An Diệc Diệp - Khúc Chấn Sơ (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 633

Quản gia vội dùng băng gạc đè vết thương giúp An Diệc Diệp, không hiểu tại sao Khúc Chấn Sơ lại nghi ngờ Khúc Nguyên Vũ.

Người trước mặt này làm sao có thể?

An Diệc Diệp và quản gia liếc nhìn nhau, rồi hỏi thăm mấy cô y tá.

Theo quan sát của họ, khoảng thời gian này Khúc Nguyên Vũ vẫn điên điên khùng khùng y như lúc trước, chẳng có gì thay đổi.

An Diệc Diệp không hỏi được manh mối gì, đành phải rời đi.

Có lẽ Khúc Chấn Sơ đã nghĩ quá nhiều.

Nhưng bọn họ chưa rời đi được mấy phút, thì một chiếc xe khác cũng từ từ lái vào bệnh viện tâm thần vắng vẻ này.

Chiếc xe màu đen không đi qua trạm gác rườm rà, mà chạy thẳng vào trong.

Cửa xe mở ra, Khúc Kiều liền bước xuống xe.

Ông ngửa đầu nhìn bầu trời, rồi đi qua sân, đi thẳng vào trong.

Ông nhanh chóng đi tới nơi mà An Diệc Diệp vừa mới tới.

Khúc Nguyên Vũ đang cầm một chiếc khăn màu trắng, lau tỉ mỉ vết máu ở khóe miệng.

Sau khi hai người An Diệc Diệp rời đi, ông ta lại nằm xuống xích đu, khẽ đung đưa.

Khúc Kiều đi tới trước mặt ông ta, khẽ cúi đầu nói.

“Ba, chúng ta đi thôi.”

Khúc Nguyên Vũ mở mắt ra, trong đôi mắt không hề có vẻ mơ màng, ngược lại còn rất tỉnh táo.

Ông nhìn Khúc Kiều ở trước mặt, rồi lên tiếng hỏi.

“Giờ Khúc Chấn Sơ thế nào rồi?”

“Chấn Sơ đã bị cảnh sát nghi ngờ, giờ đang bị bắt giam chờ xét xử, trước khi điều tra rõ sẽ không được thả ra.”

“Vậy thì tốt.”

Khúc Nguyên Vũ hừ lạnh, ông lườm Khúc Kiều ở trước mặt, bỗng lớn tiếng.

“Con còn thương xót cho nó?”

Khúc Kiều lúng túng nói: “Nói thế nào thì nó cũng là con cháu nhà họ Khúc…”

Sắc mặt Khúc Nguyên Vũ càng khó coi hơn, ông đập mạnh xuống tay ghế.

“Con xem nó là con trai, nhưng nó có xem con là ba không?”

“Con hãy thu lại nỗi đau lòng vô duyên vô cớ đó cho ba! Con quên rằng trước đây nó đã đối xử với chúng ta như thế nào à? Nhà họ Khúc chỉ cần một người thừa kế là đủ rồi.”

“Ba…”

“Con đừng nói nữa.”

Khúc Nguyên Vũ đứng dậy quở trách: “Người thừa kế mà ba vừa ý là Diên Nghị. Vì có người ba nhu nhược như con, nên nhà họ Khúc mới ra nông nỗi này.”

Khúc Kiều mím môi, cuối cùng vẫn không nói gì.

Khúc Nguyên Vũ cầm gậy ở bên cạnh mình, rồi xoay người đi ra ngoài.

“Con đưa ba lên xe đi, ba muốn gặp Diên Nghị.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK