Mục lục
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - An Diệc Diệp - Khúc Chấn Sơ (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 275

Tiêu Nhĩ Giai hài lòng nhìn dáng vẻ lo lắng của An Diệc Diệp.

“Tôi đang cứu cô, cô biết không?”

“An Diệc Diệp, cô nên biết điều một chút.” Tiêu Nhĩ Giai gằn giọng.

An Diệc Diệp liếc mắt nhìn bên cạnh tìm một vòng nhưng không thấy bóng dáng Khúc Chấn Sơ.

Không biết anh đã bị Tiêu Hàm Tuyên dẫn đi đâu rồi.

Tiêu Nhĩ Giai chú ý tới động tác của cô, chế nhạo nói: “Muốn tìm chỗ dựa của cô à?”

“Tiêu Nhĩ Giai.”

An Diệc Diệp hít sâu một hơi, hồi lâu mới nói: “Lúc tôi gặp cô, cô đang mang thai đúng chứ? Vậy ba của đứa bé đâu? Từ trước tới nay cô chưa từng thích Khúc Chấn Sơ, nếu không lúc trước đã không bỏ trốn trước ngày cưới.”

An Diệc Diệp ngẩng đầu nhìn Tiêu Nhĩ Giai.

“Nếu cô đã không thích anh ấy, tại sao nhất định phải gả cho anh ấy chứ?”

Vừa nghe An Diệc Diệp nhắc tới người đàn ông kia, sắc mặt Tiêu Nhĩ Giai đanh lại.

“Ai nói không thích thì không thể kết hôn? Chỉ cần Khúc Chấn Sơ xứng với tôi là đủ rồi.”

“Vậy ba của đứa bé…”

“Mắc mớ gì đến cô!” Tiêu Nhĩ Giai giận đùng đùng ngắt lời cô.

Cô ta tiện tay cầm lấy cốc nước trên bàn bên cạnh tạt thẳng lên người An Diệc Diệp.

“Cô tự nhìn kỹ lại mình đi, cô có xứng với Khúc Chấn Sơ không? Dù cô có dùng lén thân phận của người khác thì cũng không thể trở thành phượng hoàng được đâu!”

Nước lạnh từ mặt chảy xuống cằm, ướt cả vạt áo.

An Diệc Diệp chậm rãi mở mắt ra, thấy Tiêu Nhĩ Giai đang trừng mắt với cô.

“Đây là lần cảnh cáo cuối cùng, nếu cô không rời đi thì đừng trách tôi ra tay!”

Tiêu Nhĩ Giai nói xong thì đặt cái cốc trống không lên bàn, xoay người rời đi.

Chỗ này nằm ngay góc khuất trong tiệc sảnh nên không ai chú ý đến những gì đang xảy ra ở đây.

An Diệc Diệp đứng đó một hồi rồi đưa tay lên lau những giọt nước trên mặt.

Mặc dù nhiệt độ trong sảnh tiệc đã được điều chỉnh ở nhiệt độ thích hợp nhất, nhưng những chỗ bị ướt vẫn có cảm giác ớn lạnh.

Cô nhìn quanh nhưng không tìm được Khúc Chấn Sơ, đành cúi đầu đi về phía phòng vệ sinh.

An Diệc Diệp vươn tay nắm chặt sợi dây chuyền trên cổ.

Không sai, cô ích kỷ.

Cô không muốn rời đi.

Nếu Khúc Chấn Sơ biết cô giả mạo, thì anh sẽ nhìn cô thế nào?

Trong đôi mắt sâu thẳm ấy, sẽ là nỗi đau hay sự tức giận?

Nhưng dù là gì An Diệc Diệp đều không muốn nhìn thấy.

Cô vội vàng đi về phía trước, muốn sửa soạn lại chỉnh tề rồi trở về bên cạnh Khúc Chấn Sơ.

Cô mới đi được hai bước bỗng bị người khác chặn lại.

“Không nên tới gần.”

An Diệc Diệp bất chợt ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy hai vệ sĩ cao lớn đứng chắn trước mặt cô, vóc dáng vừa cao vừa vạm vỡ.

Vừa nãy An Diệc Diệp chỉ lo cúi đầu suýt chút nữa đã đụng trúng bọn họ.

Mà sau lưng bọn họ là một người phụ nữ mặc váy đen dài đang đứng.

Bà ta đeo găng tay bằng ren màu đen, trên mặt còn mang khăn che mặt, thoạt nhìn vừa bí ẩn lại vừa quý phái.

Chỉ là người phụ nữ kia cứ đứng lẳng lặng một chỗ, hệt như một bức tranh tuyệt mỹ.

Đứng sau lưng bà ta là mấy người hầu.

An Diệc Diệp ngẩn ngơ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK