Mục lục
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - An Diệc Diệp - Khúc Chấn Sơ (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 539

An Diệc Diệp gật đầu.

Hai mắt của ông lão hơi nheo lại.

“Cô có quan hệ gì với Nguyễn Lê?”

Đây vẫn là lần đầu tiên An Diệc Diệp nghe được có người gọi thẳng tên phu nhân Nguyễn, nhưng vừa nghĩ tới thân phận của người trước mặt.

Có lẽ cả nhà họ Nguyễn cũng chẳng là gì trong mắt ông cụ nhỉ?

Cô suy nghĩ một hồi rồi nói thật: “Phu nhân Nguyễn đã cứu tôi, nên mới nhận nuôi tôi.”

“Chỉ đơn giản vậy sao?” Người bên trong hỏi ngược lại.

An Diệc Diệp gật đầu.

Không biết cô có nói gì sai không, nhưng trong phòng làm việc rộng lớn chợt trở nên yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi.

Một lúc lâu sau, cuối cùng ông cụ cũng lên tiếng: “Cô biết họ An này cũng không nhiều, tại sao cô lại đặt tên mình là An Diệc Diệp?”

An Diệc Diệp bị ông ta hỏi như vậy, nói: “Là tên mà trước đây viện trưởng đã đặt cho tôi.”

Ông lão chậm rãi đứng từ trên ghế lên, đi tới trước mặt An Diệc Diệp.

Ánh mắt lướt nhìn lên mặt, lên tóc cô.

“Cô có biết gì về ba mẹ mình không?”

An Diệc Diệp kinh ngạc nhìn ông ta, nhưng không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Thưa ông, rốt cuộc tại sao ông lại mời tôi tới đây?”

Cô vừa hỏi xong người đàn ông dẫn cô đến đây lúc nãy liền nhíu mày.

Dường như anh ta đang chỉ trích cô tại sao không trả lời mà đi hỏi ngược lại.

Ông lão lại nói: “Tôi chỉ muốn xem thử người có thể khiến Nguyễn Lê tự mình ra mặt là người ra sao?”

An Diệc Diệp nhíu mày.

“Vì phu nhân Nguyễn lòng dạ hiền lành nên mới giúp đỡ tôi thôi.”

“Lòng dạ hiền lành…”

Ông lão cười khẽ.

“Cô gái nhỏ, có thể cô chưa biết người phụ nữ bên cạnh cô là người thế nào đâu? Tôi khuyên cô nên rời khỏi bà ta càng sớm càng tốt.”

“Tại sao?”

“Nghe lời tôi nói, có lẽ sẽ cứu được cô một mạng. Đây không phải là vũng nước bùn mà cô có thể bơi vào.”

Chỉ là một câu nói hờ hững, nhưng bên trong lại lộ ra sự uy hiếp khiến người ta sợ hãi.

Đúng lúc này, có người vội vàng từ bên ngoài đi vào, đi thẳng đến chỗ ông lão.

“Tướng quân, cậu cả đến rồi.”

Ông lão nhíu mày, thấp giọng nói: “Hành động nhanh như vậy…”

Ông lão vừa dứt lời, An Hồng Ngọc đã xuất hiện ở cửa phòng làm việc.

Đầu tiên ông ta nhìn xung quanh một vòng, thấy An Diệc Diệp không sao, lúc này mới nhìn về phía ông lão một lần nữa, khóe miệng lộ ra nụ cười vừa dịu dàng lại vừa nho nhã.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK