CHƯƠNG 340
Hình như Tiêu Nhĩ Giai đoán được anh đã dao động, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Khúc Chấn Sơ, có phải anh cảm thấy bây giờ vợ của anh rất yêu anh, đúng không?”
“Nhưng mà em vừa nhìn thấy cô ấy đang ở cùng Mai Ấn Cầm, hơn nữa bọn họ còn đang lên kế hoạch bỏ trốn.”
“Nói đủ chưa?”
Khúc Chấn Sơ sa sầm mặt mày: “Tôi không biết cô có ân oán gì với vợ của tôi, nhưng tôi có thể nể mặt em ấy mà không truy cứu, tuy nhiên, cũng có thể vì em ấy mà làm cô phải trả giá đắt.”
“Anh không tin em? Chờ anh nhìn thấy ảnh thì anh sẽ hiểu, nếu anh muốn biết thì cứ đến khách sạn Caesar.”
Nói xong, Tiêu Nhĩ Giai lập tức cúp máy.
Sau một lúc, điện thoại Khúc Chấn Sơ vang lên “Ting”, một bức ảnh được gửi đến.
An Diệc Diệp và Mai Ấn Cầm nắm tay ngồi cùng nhau.
Khúc Chấn Sơ nhìn thấy rõ ràng, quần áo An Diệc Diệp đang mặc trên người, đúng là quần áo ngày hôm nay.
Ngay cả dấu hôn vừa mới in lại trên cổ cô, cũng có thể thấy rõ ràng.
Anh nhìn chằm chằm ảnh chụp một lúc, gọi quản gia đến.
“Mợ đi đâu rồi?”
Quản gia đáp: “Cô chủ nói đi tìm ông Trương.”
Khúc Chấn Sơ cầm điện thoai,j, gọi điện thoại cho ông Trương.
“Ông Trương, vợ của tôi có ở chỗ của ông không? Phiền ông cho cô ấy nghe điện thoại.”
Ông Trương khó hiểu hỏi: “Không có, con bé không có nói muốn đến đây.”
Mắt Khúc Chấn Sơ lập tức tối xuống.
Đầu dây bên kia, ông Trương còn đang nói gì đó, nhưng anh đã không nghe nỗi nữa, trực tiếp cắt đứt.
Quản gia khó hiểu nhìn anh.
Khúc Chấn Sơ nặng nền nói: “Cô ấy đi ra ngoài từ lúc nào?”
“Ngay lúc nãy, có người đưa một bức thư đến.”
Quản gia nói xong, lập tức thấy Khúc Chấn Sơ đứng lên, mặc áo sơ mi và áo khoác vào.
“Cậu chủ, bác sĩ nói lưng của cậu vẫn chưa thể mặc vest được.”
Khúc Chấn Sơ không trả lời, đến cả cà vạt cũng quên thắt, vội vã đi ra ngoài.
Tài xế đã đứng ở bên ngoài đợi sãn.
Khúc Chấn Sơ lên xe, lạnh lùng nói: “Đến khách sạn, Caesar.”
Tài xế quay đầu nhìn thoáng qua, cảm thấy cảm xúc của anh không ổn lắm.
Từ sau khi cậu chủ từ bệnh viện về, ông rất hiếm khi thấy Khúc Chấn Sơ như thế này.
Trong bóng đêm, ngũ quan điển trai tỏa ra khí lạnh nhè nhẹ.
Làm người ta loáng thoáng có cảm giác, sắp có người phải xui xẻo.
Trong khách sạn Caesar.
Mai Ấn Cầm khó hiểu nhìn An Diệc Diệp.
“Tôi không có gửi tin nhắn cho em, không phải em gửi cho tôi sao?”