CHƯƠNG 366
“Thật là lợi hại. Nhìn thấy tôi dâng trái tim mình lên, thấy tôi chủ động phơi bày nhược điểm của mình trước mặt cô, cô có thấy vui không? Có hài lòng hay không?”
Nước mắt cô lại tuôn ra như suối.
An Diệc Diệp lắc đầu.
“Không, không phải đâu…”
Khúc Chấn Sơ vẫn lạnh lùng không chút dao động, như một lòng hồ lặng sóng.
Tay anh nhẹ nhàng vuốt ve vầng trán, đôi mày cong cong và cả hai bên gò má của cô…
“Tên, danh tính, thậm chí tất cả những lời cô thốt ra… Có chuyện gì mà cô không gạt tôi không?”
“Em đã gạt anh, nhưng chỉ một chút điều… Chỉ một chút thôi…”
An Diệc Diệp nắm lấy tay anh, cô nâng tay lên rồi nhìn vào ánh mắt anh.
“Em thích anh, muốn trở thành vợ của anh…”
“Chậc.”
Khúc Chấn Sơ nở nụ cười: “Cảm giác được làm bà chủ nhà họ Khúc cũng tốt lắm đúng không?”
“Không phải…”
An Diệc Diệp lắc đầu: “Em không có ý này, thật sự em…”
“Cô nghĩ tôi còn có thể tin được cô hay sao?”
Ánh mắt của Khúc Chấn Sơ dần lộ ra vẻ tàn nhẫn, tay túm chặt cằm của An Diệc Diệp.
“Bây giờ cô có nói gì tôi cũng sẽ không tin tưởng!”
“Anh đã nói… Anh nói là sẽ tin tưởng em.”
Sâu trong đáy mắt anh chợt hiện lên sự đau đớn, song chẳng mấy chốc đã bị cơn phẫn nộ bao trùm.
“Tôi sai ở chỗ đã tin tưởng cô đó!”
Anh mạnh tay đẩy An Diệc Diệp ra.
An Diệc Diệp trượt chân ngã ra đất.
Khúc Chấn Sơ khẽ cúi mắt nhìn xuống cô.
Cứ như thể đang nhìn một con kiến vậy.
“Không phải các người vui lắm à? Có thể qua mặt tôi dễ dàng đến vậy? Giờ các người đã hoàn thành bước đầu tiên rồi, tiếp theo các người muốn lấy đi của tôi thứ gì?
“Tòa lâu đài cổ này? Công ty? Hay là tính mạng của tôi?”
An Diệc Diệp lắc đầu, nước mắt vẫn cứ tuôn rơi.
“Không, không…”
Khúc Chấn Sơ nhìn những giọt lệ vương trên khuôn mặt cô, bàn tay đặt sau lưng chậm rãi siết chặt.
Cho dù biết người con gái trước mặt đã lừa mình.
Nhưng khi nhìn thấy những giọt nước mắt của cô anh vẫn không thể kìm lòng được muốn lau đi những giọt nước mắt của cô và ôm cô vào lòng.
Khúc Chấn Sơ cười khổ.
Anh chưa từng biết là bản thân mình lại rẻ mạt đến như vậy!
Cho dù bị lừa, cho dù tình yêu của mình có bị cô dẫm đạp, song anh vẫn không cầm lòng được mà muốn đến gần cô…