CHƯƠNG 407
Anh ta nhíu mày, sờ vùng gáy của mình, đưa tay lên trước mặt liền nhìn thấy vết máu trên đó.
Ngay sau đó, anh ta liền nhận ra cơ thể mình đang trần truồng, chỉ được che lại bằng một chiếc chăn màu trắng.
Mà An Diệc Diệp ở bên cạnh cũng giống vậy!
Chuyện này là như thế nào?
Anh ta như bị sét đánh, cứng đờ tại chỗ không động đậy.
Anh ta còn nhớ rõ ràng, anh ta vừa đặt An Diệc Diệp vào trong xe, chuẩn bị đưa cô rời đi, nhưng sau gáy lại chợt truyền đến một cơn đau dữ dội.
Có người đánh ngất anh ta!
Hai người nhìn nhau, gương mặt đều nghi hoặc, không thể chấp nhận nổi việc này.
Đúng lúc này, chợt có tiếng gõ cửa vang lên mạnh mẽ.
Không hẳn là gõ cửa, nên nói là dùng nắm đấm đập cửa thì hơn, âm thanh từng đấm đập vào cửa vang lên mạnh mẽ.
“Mở cửa! An Diệc Diệp! Cô ở trong đó sao?”
Nghe thấy giọng nói này, An Diệc Diệp lập tức sợ hãi trắng bệch mặt.
Khúc Chấn Sơ? Sao anh lại ở đây?
Nếu bị anh nhìn thấy tình cảnh hiện giờ của hai người họ, chắc chắn anh sẽ hiểu nhầm!
Cô vội đứng dậy.
Đang mặc áo sơ mi vào, lại nghe thấy cánh cửa “ầm” một tiếng! Cánh cửa bị đá bật ra.
Cánh cửa đập vào tường, lập tức vỡ thành hai nửa!
Khúc Chấn Sơ bước vào, vừa nhìn thấy cảnh tượng trong căn phòng, hô hấp lập tức ngừng lại, cơn giận bùng nổ, ánh mắt như nứt ra.
An Diệc Diệp vẫn giữ nguyên dáng vẻ như vừa bước ra từ chăn.
Nhìn qua là có thể thấy được cô đang ăn mặc một cách hở hang.
Mai Ấn Cầm nằm bên cạnh tuy đã đắp chăn, nhưng vẫn có thể thấy rõ, anh ta không hề mặc quần áo.
Nhìn thấy cảnh tượng này, có một âm thanh lớn vang lên trong lòng Khúc Chấn Sơ, như có một cây búa lớn đập thẳng lên người anh, khiến bên tai anh vang lên tiếng “ong ong”, nhất thời mọi suy nghĩ như dừng lại.
Anh nghiến răng, từng chữ từng chữ bật ra khỏi kẽ răng.
“Hai người, rốt cuộc, đang làm gì!”
Sắc mặt An Diệc Diệp trắng bệch, không chút huyết sắc.
Cô nhìn thấy Mai Ấn Cầm rồi nhìn Khúc Chấn Sơ tới đây như đã được hẹn trước, lập tức hiểu rõ.
Có người hãm hại cô!
Ngay sau đó, cô nhớ lại, trước khi hôn mê, cô chỉ uống một cốc nước mà Mai Ấn Cầm đưa cho cô.
Sau khi uống cốc nước đó, cô mới mất đi ý thức.
Chẳng lẽ là anh Cầm?
An Diệc Diệp ngỡ ngàng quay đầu lại, nhìn Mai Ấn Cầm.
“Anh Cầm, là anh…”
Mai Ấn Cầm lắc đầu.
“Không, anh chỉ muốn đưa em đi… lúc đó có người ngồi trên xe anh đã bị đánh ngất anh…”