CHƯƠNG 529
Nhưng phần lớn người đều đồng ý, chỉ có Dư Nhã Thiểm và Vũ Thực tối nay cũng sẽ đến nơi này dùng bữa là không đồng ý.
Bọn họ lái xe đến nơi này rồi mới được thông báo rằng đã có người giành chỗ.
Trong khoảng thời gian này, Dư Nhã Thiểm và Vũ Thực đã bị nhà họ Nguyễn và Khúc Chấn Sơ hợp tác với nhau chèn ép, đi đâu cũng bị khinh bỉ, bây giờ vừa nghe thấy chuyện này, nổi giận vội vàng xông vào.
Nhưng không ngờ oan gia ngõ hẹp, người giành chỗ của bọn họ lại là An Diệc Diệp và Khúc Chấn Sơ!
Người phục vụ nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của An Diệc Diệp, vội vàng quay đầu nói: “Xin lỗi, đây là sai sót của nhà hàng, tôi lập tức dẫn bọn họ ra ngoài.”
Dư Nhã Thiểm tức giận dậm chân la to: “Tại sao lại là chúng tôi đi ra ngoài?” Cô chỉ vào An Diệc Diệp ở trước mặt: “Có đi thì cũng là bọn họ đi ra ngoài!”
An Diệc Diệp nhíu mày nói: “Xin lỗi, tôi đã đặt chỗ này, nếu hai người muốn dùng bữa thì có thể đến phòng khác.”
Sau đó cô búng tay, làm nhân viên phục vụ đến mở phòng bên cạnh giúp hai người bọn họ.
Người phục vụ vội vàng gật đầu, nhưng mà Dư Nhã Thiểm vẫn không muốn bỏ qua.
Đến cả Vũ Thực cũng ở bên cạnh kéo tay cô nói: “Đi thôi.”
Dư Nhã Thiểm lại càng khó chịu.
Lúc này Khúc Chấn Sơ mới đứng lên nói: “Hai người còn không muốn đi sao?”
Vũ Thực nhìn anh, lập tức hoảng sợ, vội vàng kéo Dư Nhã Thiểm đứng bên cạnh nói: “Chúng ta đi thôi.”
Dư Nhã Thiểm còn có hơi khó chịu, nhưng lại không kháng cự lại sức lực của anh ta, bị anh ta kéo đi ra ngoài.
Có phục vụ vội vàng gật đầu với hai người bọn họ như muốn nói, xin lỗi xin lỗi, mời hai người tiếp tục dùng bữa.
Hai người lại ngồi xuống, Khúc Chấn Sơ nhìn An Diệc Diệp hỏi: “Lúc nãy cô muốn nói gì với tôi?”
An Diệc Diệp nhìn anh, vẫn nuốt lời nói đã vọt đến bên miệng lại, sửa lời: “Tôi muốn nói, tôi sẽ luôn ủng hộ anh, đứng bên cạnh anh!”
Khúc Chấn Sơ khẽ gật đầu, ánh mắt lộ ra chút ý cười, nói: “Cảm ơn!”
Mà một bên khác, Dư Nhã Thiểm bị Vũ Thực lôi kéo, nổi giận đùng đùng ra khỏi nhà hàng Talia.
Vừa ra khỏi nhà hàng, cô lập tức bực bội đẩy Vũ Thực ra, mắng: “Anh bị cái gì thế hả? Chỉ có hai người mà cũng làm anh sợ đến mức đó hả, bây giờ thì hay rồi, không còn chỗ ăn cơm nữa?”
Vũ Thực nhớ đến tình hình bị Khúc Chấn Sơ và nhà họ Nguyễn chèn ép trong mấy ngày qua, sắc mặt cũng rất tệ, nhíu mày nói: “Cô còn muốn nói cái gì nữa? Không lẽ không có lỗi của cô sao? Nếu không phải tại cô thì công ty cũng đã không bị chèn ép, sao có thể sa sút đến nông nỗi như bây giờ chứ?”
Nói xong anh lập tức xoay người đi về phía bãi đậu xe, quăng Dư Nhã Thiểm ở phía sau.
Dư Nhã Thiểm tức đến dậm chân, vẫn phải đuổi theo, hai người lên xe.
Dư Nhã Thiểm khó chịu nói: “Anh muốn dẫn tôi đi đâu dùng cơm?”
Vũ Thực càng thêm khó chịu: “Về nhà!”
“Về nhà!”
Vũ Thực khó chịu quát to.
Dư Nhã Thiểm cũng nổi giận.