Vốn dĩ cứ ngỡ như Lục Nam Kỳ sẽ lại tiếp tục làm cẩu độc thân ngồi ăn cẩu lương của ba đôi kia thêm vài năm nữa, nhưng không ngờ rằng vào một ngày trời trong xanh, nắng dịu dàng thì anh lại gặp được định mệnh của đời mình.
Hôm đó anh và Lý Giai Thù đã cùng nhau quay về Nam Thành, ban đầu là để tiễn Lý Giai Thù về nhà, còn anh thì đến đây để đi công tác, nhưng chính Lục Nam Kỳ cũng không ngờ chuyến công tác này lại có thể thu lại một lợi nhuận rất lớn… Đó chính là một cái đuôi nhỏ đi tò tò sau lưng anh.
Kể từ ngày Tống Dao nhận tổ quy tông thì không khí trên dưới Tống gia cũng cực kỳ tốt, vì lẽ đó cho nên Lý Giai Từ cũng được hưởng ké một chút khi sư phụ đã hòa nhã hơn, giao cũng ít bài tập hơn, hay thậm chí là không bắt cô phải luyện chữ xuyên đêm nữa.
Cho nên lúc này Lý Giai Từ mới có thời gian rảnh rỗi mà đi dạo xung quanh Tống gia để hít thở không khí trong lành, đúng lúc này thì cô đã gặp được người tình trong mộng đã xa cách nhiều tháng trời. Lần đầu gặp anh là vào lúc Tống Dao quay về Tống gia. Lần thứ hai gặp anh là khi Lục Nam Kỳ đến đây để đón Lý Giai Thù, cha mẹ và ông nội của Tống Dao đến Tây Thành. Lần này là lần thứ ba cô gặp anh, nhưng hôm nay anh không có việc bận mà chỉ là đi dạo một mình mà thôi.
Cảm thấy thời cơ đã đến, Lý Giai Từ liền bước đến bên cạnh Lục Nam Kỳ, sau đó cười nói:
- Anh Nam Kỳ cũng đến ạ? Vậy dì Dao Dao có về với anh không?
Lúc này Lục Nam Kỳ mới chú ý đến Lý Giai Từ, nhưng bất chợt anh lại thấy có chút kì lạ, rõ ràng cô gọi Tống Dao là “dì”, cũng rất biết điều khi gọi Lục Nam Trấn là “dượng”, vậy tại sao khi gặp anh thì không gọi một tiếng “cậu” mà lại gọi là anh Nam Kỳ chứ?
- Không có, chị ấy bây giờ sắp sinh rồi, cha mẹ và anh hai sẽ không để chị ấy đi lung tung.
- Vậy ạ? Vậy hôm nay anh đến đây là để làm gì thế? Em có nghe nói là chị Giai Thù có bạn trai rồi… Người đó là anh ạ?
Nhưng Lục Nam Kỳ lắc đầu, vốn dĩ Lý Giai Từ còn tưởng là anh sẽ không ngần ngại mà gật đầu, vì dù sao bây giờ ở Tống gia và Lý gia cũng đang bàn tán xôn xao về người bạn trai của Lý Giai Thù… Mà trong số những người có khả năng làm bạn trai của Lý Giai Thù thì ứng cử viên số một chính là Lục Nam Kỳ. Nếu như anh không phải thì lại là vị cao nhân nào có thể khiến nữ cầm sư nổi tiếng như Lý Giai Thù điêu đứng vậy nhỉ? Đúng là khiến người ta tò mò thật đấy.
Sau đó thì Lý Giai Từ cũng rất nhiệt tình khi đưa Lục Nam Kỳ đi dạo một vòng ở nơi này, nói sao thì đây cũng chỉ là lần thứ ba mà Lục Nam Kỳ đặt chân đến Tống gia, còn Lý Giai Từ thì đã ở đây cũng ngót nghét ba năm rồi. Lúc đầu khi Lý Giai Từ tưởng Lục Nam Kỳ là bạn trai của Lý Giai Thù thì cô mới có chút xa cách, còn khi thấy anh khẳng định chắc nịch là không phải thì cô càng vui mừng mà cười rực rỡ hơn.
Trên đường đi dạo thì Lục Nam Kỳ cũng có chú ý qua Lý Giai Từ, quả thật so với Tống Dao thì cô trẻ con hơn, hoạt bát hơn, cũng nói nhiều hơn nữa… Còn Tống Dao có lẽ là đã trưởng thành quá sớm, hơn nữa bây giờ còn làm mẹ rồi, tính cách cũng đã chín chắn hơn, nghiêm túc hơn, nhưng vẫn mãi là tiểu công chúa trong lòng Lục Nam Trấn mà thôi.
Đừng nói là những người hầu ở Tống gia chú ý đến anh, ngay cả Lý Giai Từ cũng giật mình khi thấy anh nhìn mình chằm chằm như vậy, lúc này Lý Giai Từ mới đưa tay trước mặt của Lục Nam Kỳ, hỏi:
- Anh Nam Kỳ, anh nhìn gì vậy?
- Không có, chỉ là muốn hỏi Lý tiểu thư một câu… Rõ ràng cô gọi anh Nam Trấn là dượng, gọi chị dâu là dì… Vậy sao lại gọi tôi là anh Nam Kỳ? Nếu như đúng theo vai vế thì ít nhất cũng gọi tôi một tiếng “cậu” mới đúng chứ?
Đến đây thì Lý Giai Từ bị xịt keo cứng người luôn, nhưng rồi cô liền thở dài trong lòng, nội tâm gào thét tên của Lục Nam Kỳ… Bây giờ cô đã hiểu tại sao hai mươi bốn năm qua anh vẫn độc thân rồi, tính ra thì gương mặt điển trai, gia thế tốt, thành tích học tập cũng cực kỳ ấn tượng… Vậy là độc thân mãi hai mươi mấy năm… Quả nhiên là không phải không có nguyên do.
Nhưng chắc chắn để đối phó với tên trực nam này thì Lý Giai Từ cũng có một chút kiến thức, nói thẳng ra thì là do chị họ Lý Giai Thù đã dạy đó. Theo lý thuyết thì đối với những tên thẳng nam như vậy đừng bao giờ quanh co với bọn họ, vì càng quanh co bao nhiêu bọn họ càng không hiểu bấy nhiêu… Cho nên cách tốt nhất chính là nói thẳng!
Nghĩ là làm, Lý Giai Từ liền có chút ngượng ngùng nhìn anh, sau đó nhỏ giọng nói:
- Như vậy còn hỏi nữa sao? Thì người ta thích anh đó, cái đồ ngốc này!
Nói xong thì Lý Giai Từ theo kế hoạch là sẽ bỏ chạy, nhưng ngại quá chân cô hơi ngắn nên chạy không kịp với bước chân thần tốc của Lục Nam Kỳ. Anh còn trực tiếp nắm lấy tay cô, ngây ngốc nghiêng đầu hỏi:
- Thích… Tôi á?
Gương mặt nhỏ của Lý Giai Từ bây giờ không phải là ngượng mà đỏ, là tức đến đỏ mặt! Sau đó còn đẩy Lục Nam Kỳ một cái rồi chạy đi, bỏ lại cái tên Lục Nam Kỳ nào đó vẫn có ngu ngơ khó hiểu, nhíu mày lại rồi nói:
- Bảo thích mình mà lại đẩy mình… Mình hỏi thì lại không đáp… Chị em nhà này đúng là lạ thật đó.
Sau đó thì Lục Nam Kỳ cũng không thể trong lòng mà rời đi, vừa đi anh còn vừa lắc đầu nói khó hiểu, phụ nữ đúng là không thể nắm bắt được mà.
#Yu~
Hôm đó anh và Lý Giai Thù đã cùng nhau quay về Nam Thành, ban đầu là để tiễn Lý Giai Thù về nhà, còn anh thì đến đây để đi công tác, nhưng chính Lục Nam Kỳ cũng không ngờ chuyến công tác này lại có thể thu lại một lợi nhuận rất lớn… Đó chính là một cái đuôi nhỏ đi tò tò sau lưng anh.
Kể từ ngày Tống Dao nhận tổ quy tông thì không khí trên dưới Tống gia cũng cực kỳ tốt, vì lẽ đó cho nên Lý Giai Từ cũng được hưởng ké một chút khi sư phụ đã hòa nhã hơn, giao cũng ít bài tập hơn, hay thậm chí là không bắt cô phải luyện chữ xuyên đêm nữa.
Cho nên lúc này Lý Giai Từ mới có thời gian rảnh rỗi mà đi dạo xung quanh Tống gia để hít thở không khí trong lành, đúng lúc này thì cô đã gặp được người tình trong mộng đã xa cách nhiều tháng trời. Lần đầu gặp anh là vào lúc Tống Dao quay về Tống gia. Lần thứ hai gặp anh là khi Lục Nam Kỳ đến đây để đón Lý Giai Thù, cha mẹ và ông nội của Tống Dao đến Tây Thành. Lần này là lần thứ ba cô gặp anh, nhưng hôm nay anh không có việc bận mà chỉ là đi dạo một mình mà thôi.
Cảm thấy thời cơ đã đến, Lý Giai Từ liền bước đến bên cạnh Lục Nam Kỳ, sau đó cười nói:
- Anh Nam Kỳ cũng đến ạ? Vậy dì Dao Dao có về với anh không?
Lúc này Lục Nam Kỳ mới chú ý đến Lý Giai Từ, nhưng bất chợt anh lại thấy có chút kì lạ, rõ ràng cô gọi Tống Dao là “dì”, cũng rất biết điều khi gọi Lục Nam Trấn là “dượng”, vậy tại sao khi gặp anh thì không gọi một tiếng “cậu” mà lại gọi là anh Nam Kỳ chứ?
- Không có, chị ấy bây giờ sắp sinh rồi, cha mẹ và anh hai sẽ không để chị ấy đi lung tung.
- Vậy ạ? Vậy hôm nay anh đến đây là để làm gì thế? Em có nghe nói là chị Giai Thù có bạn trai rồi… Người đó là anh ạ?
Nhưng Lục Nam Kỳ lắc đầu, vốn dĩ Lý Giai Từ còn tưởng là anh sẽ không ngần ngại mà gật đầu, vì dù sao bây giờ ở Tống gia và Lý gia cũng đang bàn tán xôn xao về người bạn trai của Lý Giai Thù… Mà trong số những người có khả năng làm bạn trai của Lý Giai Thù thì ứng cử viên số một chính là Lục Nam Kỳ. Nếu như anh không phải thì lại là vị cao nhân nào có thể khiến nữ cầm sư nổi tiếng như Lý Giai Thù điêu đứng vậy nhỉ? Đúng là khiến người ta tò mò thật đấy.
Sau đó thì Lý Giai Từ cũng rất nhiệt tình khi đưa Lục Nam Kỳ đi dạo một vòng ở nơi này, nói sao thì đây cũng chỉ là lần thứ ba mà Lục Nam Kỳ đặt chân đến Tống gia, còn Lý Giai Từ thì đã ở đây cũng ngót nghét ba năm rồi. Lúc đầu khi Lý Giai Từ tưởng Lục Nam Kỳ là bạn trai của Lý Giai Thù thì cô mới có chút xa cách, còn khi thấy anh khẳng định chắc nịch là không phải thì cô càng vui mừng mà cười rực rỡ hơn.
Trên đường đi dạo thì Lục Nam Kỳ cũng có chú ý qua Lý Giai Từ, quả thật so với Tống Dao thì cô trẻ con hơn, hoạt bát hơn, cũng nói nhiều hơn nữa… Còn Tống Dao có lẽ là đã trưởng thành quá sớm, hơn nữa bây giờ còn làm mẹ rồi, tính cách cũng đã chín chắn hơn, nghiêm túc hơn, nhưng vẫn mãi là tiểu công chúa trong lòng Lục Nam Trấn mà thôi.
Đừng nói là những người hầu ở Tống gia chú ý đến anh, ngay cả Lý Giai Từ cũng giật mình khi thấy anh nhìn mình chằm chằm như vậy, lúc này Lý Giai Từ mới đưa tay trước mặt của Lục Nam Kỳ, hỏi:
- Anh Nam Kỳ, anh nhìn gì vậy?
- Không có, chỉ là muốn hỏi Lý tiểu thư một câu… Rõ ràng cô gọi anh Nam Trấn là dượng, gọi chị dâu là dì… Vậy sao lại gọi tôi là anh Nam Kỳ? Nếu như đúng theo vai vế thì ít nhất cũng gọi tôi một tiếng “cậu” mới đúng chứ?
Đến đây thì Lý Giai Từ bị xịt keo cứng người luôn, nhưng rồi cô liền thở dài trong lòng, nội tâm gào thét tên của Lục Nam Kỳ… Bây giờ cô đã hiểu tại sao hai mươi bốn năm qua anh vẫn độc thân rồi, tính ra thì gương mặt điển trai, gia thế tốt, thành tích học tập cũng cực kỳ ấn tượng… Vậy là độc thân mãi hai mươi mấy năm… Quả nhiên là không phải không có nguyên do.
Nhưng chắc chắn để đối phó với tên trực nam này thì Lý Giai Từ cũng có một chút kiến thức, nói thẳng ra thì là do chị họ Lý Giai Thù đã dạy đó. Theo lý thuyết thì đối với những tên thẳng nam như vậy đừng bao giờ quanh co với bọn họ, vì càng quanh co bao nhiêu bọn họ càng không hiểu bấy nhiêu… Cho nên cách tốt nhất chính là nói thẳng!
Nghĩ là làm, Lý Giai Từ liền có chút ngượng ngùng nhìn anh, sau đó nhỏ giọng nói:
- Như vậy còn hỏi nữa sao? Thì người ta thích anh đó, cái đồ ngốc này!
Nói xong thì Lý Giai Từ theo kế hoạch là sẽ bỏ chạy, nhưng ngại quá chân cô hơi ngắn nên chạy không kịp với bước chân thần tốc của Lục Nam Kỳ. Anh còn trực tiếp nắm lấy tay cô, ngây ngốc nghiêng đầu hỏi:
- Thích… Tôi á?
Gương mặt nhỏ của Lý Giai Từ bây giờ không phải là ngượng mà đỏ, là tức đến đỏ mặt! Sau đó còn đẩy Lục Nam Kỳ một cái rồi chạy đi, bỏ lại cái tên Lục Nam Kỳ nào đó vẫn có ngu ngơ khó hiểu, nhíu mày lại rồi nói:
- Bảo thích mình mà lại đẩy mình… Mình hỏi thì lại không đáp… Chị em nhà này đúng là lạ thật đó.
Sau đó thì Lục Nam Kỳ cũng không thể trong lòng mà rời đi, vừa đi anh còn vừa lắc đầu nói khó hiểu, phụ nữ đúng là không thể nắm bắt được mà.
#Yu~