Sau một hồi huyên náo thì hai chị em nhà họ Lý cũng đã bình tĩnh hơn, đến lúc này thì người hầu thân cận của Tống Văn Lang cũng đã cho gọi Trần Dao và đám loi nhoi này vào từ đường.
Vì bây giờ kết quả xét nghiệm đã có trên tay rồi, trước tiên thì họ cần phải tụ tập lại từ đường để xem xét lại đã.
Đầu tiên là phải kể đến lão đường chủ của Tống gia - Tống Văn Lang, ở bên kia là bài vị của vợ ông ấy, bà ấy tên là Bạch Lộ.
Sau đó là đến gia đình của người con trai lớn - Tống Diệm và vợ là Tần Giảo, hai người họ cũng chỉ sinh được một người con gái ruột là Tống Bảo Kiều, con rể là Lý Khải, cháu gái thì cũng chỉ có Lý Giai Thù. Nhưng vì một số việc quan trọng nên Tống Diệm đã nhận nuôi một người con, thật ra thì so về thân thích thì người ấy cũng thuộc dòng họ Tống, tên của người đó là Tống Thiều Quang, người này thì chưa có vợ con gì cả.
Kế tiếp là cậu con trai thứ hai - Tống Hoành, cùng vợ là Diêu Tích Hân, ngoại trừ Tống Bác Nhã thì từ trước đến giờ hai người này cũng không có đứa con nào khác.
Khi đã tập hợp đầy đủ người rồi thì Tống Văn Lang mới nhận lấy một tập tài liệu từ bác sĩ gia đình, khi này thì ai nấy đều nín thở để xem kết quả, đặc biệt chính là Diêu Tích Hân… Mặc dù bà ấy đã khẳng định chín mươi phần trăm Trần Dao là con gái của mình rồi, nhưng cái gì cũng phải có bằng chứng xác thực… Nhưng chính bản thân của Diêu Tích Hân cũng không dám đặt quá nhiều hi vọng vào nó, vì bà ấy sợ bản thân sẽ tự làm mình thất vọng…
Lúc này thì Tống Văn Lang đeo kính lão, nhìn từng dòng từng dòng… Cuối cùng thì cũng đặt kính lão xuống một bên, nhìn sang Trần Dao với ánh mắt dịu dàng, còn vẫy vẫy tay bảo cô lại gần ông ấy. Lúc này Trần Dao cũng có chút khó hiểu nhưng vẫn bước đến, khi cô đã đứng ở giữa liệt tổ liệt tông nhà họ Tống thì ông ấy mới nói:
- Bác Nhã, thắp hương cho tổ tiên đi con… Cũng báo với bà nội đã khuất của con một tiếng… Nói rằng con đã về nhà an toàn rồi.
Nghe đến đây thì ai nấy đều kích động muốn đến xem xét tình hình, nhưng với gia giáo nghiêm nghị thì cũng chưa ai dám động khi lão gia tử chưa cho phép. Tuy nhiên thì có lẽ Diêu Tích Hân đã nôn nóng đến mức không nhịn được rồi, bà ấy liền trực tiếp đi đến xin lại tờ giấy kết quả, sau đó còn run rẩy đưa cho Tống Hoành, nói:
- Là Bác Nhã… Thật sự là Bác Nhã… Con bé… Con bé thật sự là Bác Nhã… Là Tiểu Đậu Nha của chúng ta… A Hoành, con bé thật sự là con chúng ta…
Đến mức này thì Tống Hoành cũng chậm chạp cầm lấy kết quả xét nghiệm, trong mắt của ông ấy liền có vài tia phức tạp nhìn cô. Nhưng chỉ có Trần Dao là ngơ ngác, vì bây giờ cô thật sự không biết phải làm gì đây, đột nhiên lại có một gia đình lớn như vậy… Cô thật sự là có chút không quen lắm.
Nhưng rồi sau đó chính tay của Tống Văn Lang lại đặt một nén hương lên tay của cô, rồi nhẹ nhàng nói:
- Bác Nhã, cháu gái ngoan, con mau chóng thắp hương cho tổ tiên đi… Họ đã chờ con rất lâu đó.
Tuy biết việc tìm lại gia đình sẽ rất tốt, nhưng thông tin này có chút dồn dập nên bất giác Trần Dao lại có vài tia sợ hãi, cô liền đưa mắt nhìn về phía của Lục Nam Trấn. Có lẽ anh cũng cảm nhận được cô đang sợ hãi nên rất muốn đi đến bên cạnh cô, nhưng lại bị mẹ mình ngăn lại. Khi này thì Tống Văn Lang mới nhìn theo ánh mắt của Trần Dao, có lẽ bây giờ cô vẫn còn chưa quen nên sợ là chuyện đúng rồi. Hiển nhiên Tống Văn Lang cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp nhìn sang Lục Nam Trấn, nói:
- Nam Trấn, đến đây, cháu cũng đến đây ra mắt liệt tổ liệt tông Tống gia đi.
Nghe đến đây thì Tống Hoành liền lên tiếng, còn gay gắt nói:
- Cha, không được! Hai đứa nó còn chưa kết hôn mà!
Tống Văn Lang cũng không quá quan tâm, ông ấy có thể nhìn ra hai người họ thật sự rất yêu nhau, chỉ vì lúc nãy Trần Dao và liền nhìn về phía của Lục Nam Trấn, vì trong thâm tâm của cô thì Lục Nam Trấn chính là nơi an toàn nhất, bao nhiêu cảnh giác đều không có… Có nghĩ là bây giờ hai người họ đã là một, còn kết hôn cũng chỉ còn là cái tờ giấy và một nghi thức thôi mà.
- Không quan trọng, hơn nữa bây giờ con bé cũng đã có thai rồi. Sớm muộn gì cũng sẽ gả cho Nam Trấn thôi.
- Nhưng mà…
Vốn dĩ Tống Hoành không có ý ngăn cản hôn sự này, nhưng nói sao thì con gái họ mới tìm được, còn chưa kịp ở bên cạnh mà bắt họ gả đi ngay sao? Đúng là độc ác quá rồi đó.
Nhưng mặc kệ sự tức giận của Tống Hoành, Lục Nam Trấn vẫn được Tống Văn Lang đưa đến trước mặt tổ tiên nhà họ Tống, còn đứng sánh vai cùng với Trần Dao… À không, bây giờ phải gọi là Tống Bác Nhã mới đúng, hai người cùng nhau đứng dưới mái nhà họ Tống, nhận sự che chở của tổ tiên Tống gia, hứa hẹn sẽ ở bên nhau đến suốt cuộc đời.
Khi này thì đột nhiên Tống Văn Lang lại mỉm cười, sau đó ông ấy lại nhìn sang cô, rồi nói:
- Cháu gái ngoan, bà nội của cháu cuối cùng cũng có thể thanh thản rồi.
#Yu~
Vì bây giờ kết quả xét nghiệm đã có trên tay rồi, trước tiên thì họ cần phải tụ tập lại từ đường để xem xét lại đã.
Đầu tiên là phải kể đến lão đường chủ của Tống gia - Tống Văn Lang, ở bên kia là bài vị của vợ ông ấy, bà ấy tên là Bạch Lộ.
Sau đó là đến gia đình của người con trai lớn - Tống Diệm và vợ là Tần Giảo, hai người họ cũng chỉ sinh được một người con gái ruột là Tống Bảo Kiều, con rể là Lý Khải, cháu gái thì cũng chỉ có Lý Giai Thù. Nhưng vì một số việc quan trọng nên Tống Diệm đã nhận nuôi một người con, thật ra thì so về thân thích thì người ấy cũng thuộc dòng họ Tống, tên của người đó là Tống Thiều Quang, người này thì chưa có vợ con gì cả.
Kế tiếp là cậu con trai thứ hai - Tống Hoành, cùng vợ là Diêu Tích Hân, ngoại trừ Tống Bác Nhã thì từ trước đến giờ hai người này cũng không có đứa con nào khác.
Khi đã tập hợp đầy đủ người rồi thì Tống Văn Lang mới nhận lấy một tập tài liệu từ bác sĩ gia đình, khi này thì ai nấy đều nín thở để xem kết quả, đặc biệt chính là Diêu Tích Hân… Mặc dù bà ấy đã khẳng định chín mươi phần trăm Trần Dao là con gái của mình rồi, nhưng cái gì cũng phải có bằng chứng xác thực… Nhưng chính bản thân của Diêu Tích Hân cũng không dám đặt quá nhiều hi vọng vào nó, vì bà ấy sợ bản thân sẽ tự làm mình thất vọng…
Lúc này thì Tống Văn Lang đeo kính lão, nhìn từng dòng từng dòng… Cuối cùng thì cũng đặt kính lão xuống một bên, nhìn sang Trần Dao với ánh mắt dịu dàng, còn vẫy vẫy tay bảo cô lại gần ông ấy. Lúc này Trần Dao cũng có chút khó hiểu nhưng vẫn bước đến, khi cô đã đứng ở giữa liệt tổ liệt tông nhà họ Tống thì ông ấy mới nói:
- Bác Nhã, thắp hương cho tổ tiên đi con… Cũng báo với bà nội đã khuất của con một tiếng… Nói rằng con đã về nhà an toàn rồi.
Nghe đến đây thì ai nấy đều kích động muốn đến xem xét tình hình, nhưng với gia giáo nghiêm nghị thì cũng chưa ai dám động khi lão gia tử chưa cho phép. Tuy nhiên thì có lẽ Diêu Tích Hân đã nôn nóng đến mức không nhịn được rồi, bà ấy liền trực tiếp đi đến xin lại tờ giấy kết quả, sau đó còn run rẩy đưa cho Tống Hoành, nói:
- Là Bác Nhã… Thật sự là Bác Nhã… Con bé… Con bé thật sự là Bác Nhã… Là Tiểu Đậu Nha của chúng ta… A Hoành, con bé thật sự là con chúng ta…
Đến mức này thì Tống Hoành cũng chậm chạp cầm lấy kết quả xét nghiệm, trong mắt của ông ấy liền có vài tia phức tạp nhìn cô. Nhưng chỉ có Trần Dao là ngơ ngác, vì bây giờ cô thật sự không biết phải làm gì đây, đột nhiên lại có một gia đình lớn như vậy… Cô thật sự là có chút không quen lắm.
Nhưng rồi sau đó chính tay của Tống Văn Lang lại đặt một nén hương lên tay của cô, rồi nhẹ nhàng nói:
- Bác Nhã, cháu gái ngoan, con mau chóng thắp hương cho tổ tiên đi… Họ đã chờ con rất lâu đó.
Tuy biết việc tìm lại gia đình sẽ rất tốt, nhưng thông tin này có chút dồn dập nên bất giác Trần Dao lại có vài tia sợ hãi, cô liền đưa mắt nhìn về phía của Lục Nam Trấn. Có lẽ anh cũng cảm nhận được cô đang sợ hãi nên rất muốn đi đến bên cạnh cô, nhưng lại bị mẹ mình ngăn lại. Khi này thì Tống Văn Lang mới nhìn theo ánh mắt của Trần Dao, có lẽ bây giờ cô vẫn còn chưa quen nên sợ là chuyện đúng rồi. Hiển nhiên Tống Văn Lang cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp nhìn sang Lục Nam Trấn, nói:
- Nam Trấn, đến đây, cháu cũng đến đây ra mắt liệt tổ liệt tông Tống gia đi.
Nghe đến đây thì Tống Hoành liền lên tiếng, còn gay gắt nói:
- Cha, không được! Hai đứa nó còn chưa kết hôn mà!
Tống Văn Lang cũng không quá quan tâm, ông ấy có thể nhìn ra hai người họ thật sự rất yêu nhau, chỉ vì lúc nãy Trần Dao và liền nhìn về phía của Lục Nam Trấn, vì trong thâm tâm của cô thì Lục Nam Trấn chính là nơi an toàn nhất, bao nhiêu cảnh giác đều không có… Có nghĩ là bây giờ hai người họ đã là một, còn kết hôn cũng chỉ còn là cái tờ giấy và một nghi thức thôi mà.
- Không quan trọng, hơn nữa bây giờ con bé cũng đã có thai rồi. Sớm muộn gì cũng sẽ gả cho Nam Trấn thôi.
- Nhưng mà…
Vốn dĩ Tống Hoành không có ý ngăn cản hôn sự này, nhưng nói sao thì con gái họ mới tìm được, còn chưa kịp ở bên cạnh mà bắt họ gả đi ngay sao? Đúng là độc ác quá rồi đó.
Nhưng mặc kệ sự tức giận của Tống Hoành, Lục Nam Trấn vẫn được Tống Văn Lang đưa đến trước mặt tổ tiên nhà họ Tống, còn đứng sánh vai cùng với Trần Dao… À không, bây giờ phải gọi là Tống Bác Nhã mới đúng, hai người cùng nhau đứng dưới mái nhà họ Tống, nhận sự che chở của tổ tiên Tống gia, hứa hẹn sẽ ở bên nhau đến suốt cuộc đời.
Khi này thì đột nhiên Tống Văn Lang lại mỉm cười, sau đó ông ấy lại nhìn sang cô, rồi nói:
- Cháu gái ngoan, bà nội của cháu cuối cùng cũng có thể thanh thản rồi.
#Yu~