• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối hôm đó thì đúng thật là có bão tuyết, nhưng cũng may là Lục Nam Trấn đã không cần phải đứng chờ dưới cơn bão tuyết đó. Bây giờ anh đã có thể ở trong phòng của Trần Dao, còn ôm cô đi ngủ nữa chứ... Nếu như anh có phép thuật thì anh sẽ hi vọng thời điểm này sẽ dừng lại mãi mãi, vì anh thật sự không muốn cách xa Trần Dao một chút nào.

Mãi cho đến khi trời sáng, một chút ánh nắng nhẹ đã bắt đầu soi sáng cả căn phòng, Lục Nam Trấn đã sớm thức giấc nhưng anh không muốn rời giường, anh cũng không muốn buông Trần Dao ra. Nhưng ngay lúc anh đang suy nghĩ là hôm nay anh sẽ nghỉ làm, thì Trần Dao đã dụi dụi mắt tỉnh dậy, khi cô nhìn thấy Lục Nam Trấn, rồi lại nhìn sang đồng hồ, bất chợt cô lại nhỏ giọng, nói:

- Anh không đi làm sao? Sẽ muộn mất.

Nhưng Lục Nam Trấn lại dịu dàng ôm lấy cô, rồi còn giúp cô xoa xoa lưng, nói:

- Hôm nay anh không đi làm nữa, ở nhà với em.

Tuy là cô cũng rất muốn ở cùng một chỗ với anh, nhưng cũng không thể để anh suốt ngày ở nhà được. Ngay lập tức thì Trần Dao liền ngồi dậy, còn kéo anh rời giường, dù rằng không muốn lắm nhưng Lục Nam Trấn vẫn phải ngoan ngoãn nghe theo lời sắp đặt của Trần Dao.

Tuy nhiên, lúc này thì Lục Nam Trấn mới chú ý là hiện tại nơi này giống như là nhà riêng của họ vậy, đến quần áo của anh cũng có ở đây rồi, vậy có nghĩa là những ngày qua tuy đang chiến tranh lạnh với nhau nhưng cô hoàn toàn không có ý định sẽ dọn đồ của anh đem đi vứt. Trong lúc Trần Dao đang giúp anh thắt cà vạt thì Lục Nam Trấn lại nghĩ đến một sáng kiến rất hay, anh nhẹ nhàng đặt hai tay lên eo nhỏ của cô, nói:- Dao Dao, hay chúng ta cùng nhau đến công ty đi.Trần Dao liền nghiêng đầu khó hiếu, Lục Nam Trấn đến công ty là để làm việc, vậy cô đến công ty làm gì chứ?

Hiển nhiên ngay sau đó thì cô đã hỏi y như những gì mình nghĩ, nhưng cái tên không biết xấu hổ nào đó lại cười rất ư là vui vẻ, nói:

- Thì em đến làm vợ anh.

- Không biết liêm sỉ. Anh tự mà đi đi, ai làm vợ anh chứ.

- Không được Dao Dao, em không thể bỏ anh bơ vơ như vậy chứ?

Sau một màn từ năn nỉ đến làm nũng của Lục Nam Trần thì Trần Dao cũng đã đồng ý cùng anh đến công ty. Hiển nhiên là khi Dịch Phong đến đón thì cậu ấy cũng khá bất ngờ khi thấy cô cũng đi cùng, nhưng sau đó thì cậu ấy cũng chỉ biết mừng thẩm ở trong lòng, vậy là có nghĩa hai người họ đã làm hòa rồi. Chỉ như vậy thì Thiếu gia nhà cậu ấy mới có tinh thần làm việc mà thôi.

Trên đường từ nhà của Trần Dao đến công ty cũng không xa lắm, nhưng Lục Nam Trấn lại nắm chặt lấy tay của cô, tựa như là anh sợ rằng nếu anh buông tay thì cô sẽ chạy mất vậy. Còn Trần Dao cũng chỉ nhìn anh, nhưng không nói gì cả.

Chiếc xe của họ dừng lại ở trước sảnh của công ty, lúc này thì Dịch Phong liền nhanh chóng mở cửa cho anh, hiển nhiên là Lục Nam Trấn cũng đưa tay muốn đỡ lấy Trần Dao rồi cả hai cùng nhau đi vào trong. Lúc này thì Trần Dao đột nhiên lại theo thói quen mà buông tay của Lục Nam Trấn ra, nhưng anh cũng chỉ nhíu mày, sau đó trực tiếp nắm chặt lấy tay của cô, rồi cùng cô hiên hiên ngang ngang đi vào trong thang máy.

Lúc này ở trong thang máy không chỉ có hai người họ mà còn có thêm hai nhân viên khác nữa, họ còn đang xì xầm bàn tán gì đó thì phải. Nếu như cô không đoán nhầm thì bọn họ đang nói đến cô và Lục Nam Trấn, tuy nhiên thì khi Trần Dao nhìn sang người đàn ông này thì anh hoàn toàn không để tâm đến, thậm chí là còn khoa trương hơn khi khoác tay qua eo của cô, rồi cùng cô đi vào văn phòng.



Trước lúc bước vào văn phòng thì anh đã nhìn sang một nữ trợ lý, nói:

- Cô giúp tôi đi mua một phần bữa sáng, và một cốc trà sữa nóng.

Nhưng lúc này Trần Dao lại kéo kéo tay áo của anh, nói:

- Em không uống trà sữa, cho em nước lọc là được rồi.

- Được, đều nghe em.

Sau đó thì anh cũng dặn lại với cô thư ký này, mua một phần bữa sáng và một ly nước lọc. Dặn dò xong thì anh cũng đưa Trần Dao vào văn phòng mà không nói gì thêm, bỏ lại nữ thư ký đó ngơ ngác đến há hốc. Mãi cho đến khi gặp được Dịch Phong thì cô ấy mới dám nói:

- Anh Phong, cô gái kia là ai vậy? Em thấy quen lẫm...

- Quen hả? Quen là được rồi. Sau này cô ấy chính là Đại thiếu phu nhân của Lục gia, nhớ chăm sóc cho cẩn thận.Nói xong thì Dịch Phong cũng đi vào bên trong để đưa tài liệu cho anh, còn nữ thư ký này thì đã bị lượng thông vừa rồi làm cho xịt keo đông cứng. Nhưng còn chưa đợi cô ấy hoàn hồn thì Trần Dao từ bên trong lại bước ra, nhìn nữ thư ký đó rồi mỉm cười nói:

- Chị ơi, phiền chị mua hai phần bữa sáng nha. À, lấy cho anh ấy một ly cà phê ít đường.

- À dạ... Tôi hiểu rồi.

- Cảm ơn chị.

Kết câu thì Trần Dao còn cười một cái, hoàn toàn đã đánh gục được nữ thư ký này. Cong rồi, cong rồi, cong rồi...

Cô ấy sắp bị bẻ Đại thiếu phu nhân bẻ cong rồi... Chết rồi, chết thật rồi... Thật sự trái tim sắp nhảy ra ngoài luôn rồi! 1)

#Yu~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK