Đương nhiên là Lục Nam Kỳ biết rồi, nói sao thì ở Nam Thành này cậu ấy cũng có quen biết vài người bạn, chỉ khi Đàm gia có động tĩnh là sẽ ngay lập tức báo cho cậu ấy biết. Đằng này dường như Đàm gia vẫn muốn im lặng và xem xét tình hình, sau đó thì cũng âm âm thầm thầm mà cứu Đàm Tuyết Du khỏi nhà giam.
Nhưng làm gì có chuyện đơn giản như vậy chứ? Đàm Tuyết Du năm lần bảy lượt khiến cho Lục gia chó già không yên, cho dù Lục Nam Kỳ có là thánh mẫu thì cũng không khoan dung được với cô ta.
Còn bây giờ thì Lý Giai Thù cũng không lo quá về chuyện Đàm Tuyết Du, vì nói sao thì Nam Thành cũng là địa bàn của cô ấy, thử động đến một cọng tóc của Lý Giai Thù xem, cô ấy không lột da, róc xương, chém chết thì không phải Lý Giai Thù… À thôi, bây giờ Lý Giai Thù phải khiêm nhường lại, vì cô ấy còn phải theo đuổi tiểu đường tăng ở Tây Thành nữa chứ, làm người ta sợ hãi mà bỏ trốn thì coi như là tiêu đời rồi.
Lục Nam Kỳ cũng nhìn thấy dáng vẻ yêu đời của Lý Giai Thù mà chỉ biết lắc đầu, người con gái này á hả, bình thường thì mạnh mẽ cương quyết thế thôi, chứ thật ra vẫn là một cô gái chưa chịu lớn, cũng may người lần này Lý Giai Thù thích là Thẩm Định Phi, chứ cô mà thích tên uất ơ nào khác thì cho dù có mười ông trời cũng không kéo lại được.
[…]
Sau khi trưởng bối nói chuyện xong thì mọi người cũng mời tất cả vào dùng cơm, có lẽ đây là lần đầu tiên Trần Dao nhìn thấy không khí cổ kính như vậy đó. Dáng vẻ của người lớn thì đoan trang, hiếu kính, những người có bối phận nhỏ hơn thì ngoan ngoãn, hiểu chuyện… Quả thật phải nói là gia giáo của Tống gia và Lý gia không chê vào đâu được.
Còn lúc này thì Diêu Tích Hân đang tích gắp thức ăn cho Trần Dao, nhưng bà ấy đột nhiên lại dừng lại, có chút ngại ngùng nói:
- Dao Dao nè, con có dị ứng với món gì không? Hơn nữa bây giờ con đang mang thai, có bị ốm nghén không?
Trần Dao cũng rất thật thà và lắc đầu, chắc là do đứa bé này quá hiểu chuyện nên từ khi biết bản thân mang thai cho đến nay thì cô chưa từng nôn nghén, thậm chí là còn thấy ăn rất ngon miệng nữa là đằng khác. Nhìn thấy vậy thì Diêu Tích Hân cũng an tâm rồi, bà ấy nhẹ nhàng lấy một ít thịt cá rồi đặt vào bát của cô, hành động ân cần dịu dàng đó thật sự đã khiến cho trái tim của Trần Dao phải thổn thức một chút… Bà ấy thật sự quá dịu dàng với cô, lỡ mà kết quả trả về cô không phải là Tống Bác Nhã thì chắc bà ấy sẽ buồn lắm…
Nhưng bây giờ Trần Dao không có thời gian để suy nghĩ lung tung, vì bây giờ không chỉ có Diêu Tích Hân tích cực gắp thức ăn cho cô, mà Lục Nam Trấn, Lý Giai Thù và cả An Tương cũng thay phiên nhau để gắp, nhìn thử ở trong bát cơm của cô mà xem, nó sắp chất thành núi rồi.
Lúc này thì Tống Văn Lang cũng nhẹ nhàng bảo người hầu cận của mình lấy cho Trần Dao một cái đĩa riêng, rồi còn tận tâm giúp cô sang bớt thức ăn qua đĩa đó. Trần Dao cũng chỉ nhìn Tống Văn Lang rồi mỉm cười, trong lòng của cô thầm nghĩ là người của Tống gia thật tốt và hiếu khách.
Nhưng đáng ngạc nhiên hơn chính là Tống Hoành, tuy bây giờ vẫn chưa có kết quả xét nghiệm DNA giữa ông ấy và Trần Dao, nhưng ông ấy cũng chủ động lấy một ít canh rồi đưa đến trước mặt của cô. Cái hành động ân cần này của Tống Hoành cũng khiến cho Lý Giai Thù phải há hốc, cô ấy trăm lần ngàn lần cũng không dám tin sẽ có ngày nhìn thấy ông chú mặt lạnh này ân cần như thế… Rồi sau đó thì Lý Giai Thù mới đưa mắt nhìn sang Trần Dao gật gù, quả nhiên Dao Dao mà… Sức hút cũng rất lớn.
Diêu Tích Hân cũng nhìn Tống Hoành, nhưng ông ấy đã rất nhanh không thèm quan tâm bọn họ nữa mà tiếp tục ăn cơm của mình, Diêu Tích Hân biết chồng mình đang ngượng nên cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn Trần Dao ăn cơm mà thôi. Nhưng lúc này thì bà ấy mới chú ý đến Lục Nam Trấn, từ đầu bữa ăn đến giờ Lục Nam Trấn vẫn luôn quan sát Trần Dao, dường như chỉ cần cô đặc biệt thích món nào là anh sẽ ngay lập tức gắp thêm một chút cho cô.
Chốc chốc lại thấy anh lấy tay lau đi vết dơ trên gương mặt của Trần Dao, chốc chốc lại thấy anh hỏi han cô ăn có ngon miệng hay không, có cần đổi món khác hay không. Ban đầu Diêu Tích Hân nghĩ rằng Trần Dao bị ép buộc ở bên cạnh Lục Nam Trấn, nhưng cũng vì đã lỡ có thai rồi nên Lục gia mới chấp nhận cô… Nhưng nhìn cảnh tượng này thì rõ ràng cả hai đứa là lưỡng tình tương duyệt, sống chết không cách rời… Tuy nhiên thì Diêu Tích Hân từng nghe nói An Tương có một chứng ám ảnh rất nặng bởi gia thế, vậy thì sao bà ấy lại chấp nhận Trần Dao ở bên Lục Nam Trấn chứ? Điều này đúng là vẫn còn một chút uẩn khúc đây mà.
- Giai Thù, chút nữa con vào phòng của bà thím một chút, bà thím có chuyện muốn hỏi con.
Lý Giai Thù liền ngạc nhiên, cô ấy đang húp canh mà cũng phải dừng lại rồi đưa tay chỉ vào bản thân, nói:
- Con hả?
Diêu Tích Hân liền gật đầu.
#Yu~
Nhưng làm gì có chuyện đơn giản như vậy chứ? Đàm Tuyết Du năm lần bảy lượt khiến cho Lục gia chó già không yên, cho dù Lục Nam Kỳ có là thánh mẫu thì cũng không khoan dung được với cô ta.
Còn bây giờ thì Lý Giai Thù cũng không lo quá về chuyện Đàm Tuyết Du, vì nói sao thì Nam Thành cũng là địa bàn của cô ấy, thử động đến một cọng tóc của Lý Giai Thù xem, cô ấy không lột da, róc xương, chém chết thì không phải Lý Giai Thù… À thôi, bây giờ Lý Giai Thù phải khiêm nhường lại, vì cô ấy còn phải theo đuổi tiểu đường tăng ở Tây Thành nữa chứ, làm người ta sợ hãi mà bỏ trốn thì coi như là tiêu đời rồi.
Lục Nam Kỳ cũng nhìn thấy dáng vẻ yêu đời của Lý Giai Thù mà chỉ biết lắc đầu, người con gái này á hả, bình thường thì mạnh mẽ cương quyết thế thôi, chứ thật ra vẫn là một cô gái chưa chịu lớn, cũng may người lần này Lý Giai Thù thích là Thẩm Định Phi, chứ cô mà thích tên uất ơ nào khác thì cho dù có mười ông trời cũng không kéo lại được.
[…]
Sau khi trưởng bối nói chuyện xong thì mọi người cũng mời tất cả vào dùng cơm, có lẽ đây là lần đầu tiên Trần Dao nhìn thấy không khí cổ kính như vậy đó. Dáng vẻ của người lớn thì đoan trang, hiếu kính, những người có bối phận nhỏ hơn thì ngoan ngoãn, hiểu chuyện… Quả thật phải nói là gia giáo của Tống gia và Lý gia không chê vào đâu được.
Còn lúc này thì Diêu Tích Hân đang tích gắp thức ăn cho Trần Dao, nhưng bà ấy đột nhiên lại dừng lại, có chút ngại ngùng nói:
- Dao Dao nè, con có dị ứng với món gì không? Hơn nữa bây giờ con đang mang thai, có bị ốm nghén không?
Trần Dao cũng rất thật thà và lắc đầu, chắc là do đứa bé này quá hiểu chuyện nên từ khi biết bản thân mang thai cho đến nay thì cô chưa từng nôn nghén, thậm chí là còn thấy ăn rất ngon miệng nữa là đằng khác. Nhìn thấy vậy thì Diêu Tích Hân cũng an tâm rồi, bà ấy nhẹ nhàng lấy một ít thịt cá rồi đặt vào bát của cô, hành động ân cần dịu dàng đó thật sự đã khiến cho trái tim của Trần Dao phải thổn thức một chút… Bà ấy thật sự quá dịu dàng với cô, lỡ mà kết quả trả về cô không phải là Tống Bác Nhã thì chắc bà ấy sẽ buồn lắm…
Nhưng bây giờ Trần Dao không có thời gian để suy nghĩ lung tung, vì bây giờ không chỉ có Diêu Tích Hân tích cực gắp thức ăn cho cô, mà Lục Nam Trấn, Lý Giai Thù và cả An Tương cũng thay phiên nhau để gắp, nhìn thử ở trong bát cơm của cô mà xem, nó sắp chất thành núi rồi.
Lúc này thì Tống Văn Lang cũng nhẹ nhàng bảo người hầu cận của mình lấy cho Trần Dao một cái đĩa riêng, rồi còn tận tâm giúp cô sang bớt thức ăn qua đĩa đó. Trần Dao cũng chỉ nhìn Tống Văn Lang rồi mỉm cười, trong lòng của cô thầm nghĩ là người của Tống gia thật tốt và hiếu khách.
Nhưng đáng ngạc nhiên hơn chính là Tống Hoành, tuy bây giờ vẫn chưa có kết quả xét nghiệm DNA giữa ông ấy và Trần Dao, nhưng ông ấy cũng chủ động lấy một ít canh rồi đưa đến trước mặt của cô. Cái hành động ân cần này của Tống Hoành cũng khiến cho Lý Giai Thù phải há hốc, cô ấy trăm lần ngàn lần cũng không dám tin sẽ có ngày nhìn thấy ông chú mặt lạnh này ân cần như thế… Rồi sau đó thì Lý Giai Thù mới đưa mắt nhìn sang Trần Dao gật gù, quả nhiên Dao Dao mà… Sức hút cũng rất lớn.
Diêu Tích Hân cũng nhìn Tống Hoành, nhưng ông ấy đã rất nhanh không thèm quan tâm bọn họ nữa mà tiếp tục ăn cơm của mình, Diêu Tích Hân biết chồng mình đang ngượng nên cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn Trần Dao ăn cơm mà thôi. Nhưng lúc này thì bà ấy mới chú ý đến Lục Nam Trấn, từ đầu bữa ăn đến giờ Lục Nam Trấn vẫn luôn quan sát Trần Dao, dường như chỉ cần cô đặc biệt thích món nào là anh sẽ ngay lập tức gắp thêm một chút cho cô.
Chốc chốc lại thấy anh lấy tay lau đi vết dơ trên gương mặt của Trần Dao, chốc chốc lại thấy anh hỏi han cô ăn có ngon miệng hay không, có cần đổi món khác hay không. Ban đầu Diêu Tích Hân nghĩ rằng Trần Dao bị ép buộc ở bên cạnh Lục Nam Trấn, nhưng cũng vì đã lỡ có thai rồi nên Lục gia mới chấp nhận cô… Nhưng nhìn cảnh tượng này thì rõ ràng cả hai đứa là lưỡng tình tương duyệt, sống chết không cách rời… Tuy nhiên thì Diêu Tích Hân từng nghe nói An Tương có một chứng ám ảnh rất nặng bởi gia thế, vậy thì sao bà ấy lại chấp nhận Trần Dao ở bên Lục Nam Trấn chứ? Điều này đúng là vẫn còn một chút uẩn khúc đây mà.
- Giai Thù, chút nữa con vào phòng của bà thím một chút, bà thím có chuyện muốn hỏi con.
Lý Giai Thù liền ngạc nhiên, cô ấy đang húp canh mà cũng phải dừng lại rồi đưa tay chỉ vào bản thân, nói:
- Con hả?
Diêu Tích Hân liền gật đầu.
#Yu~