Ngày Tết diễn ra vẫn rất vui vẻ và ngọt ngào, Tết là để đoàn viên, nên mọi người cũng chẳng cần kiệm mà chúc nhau những câu chúc đầu năm may mắn.
Rất nhanh thì thời gian đã trôi đến ngày cuối tháng, hôm nay chính là ngày diễn ra hôn lễ của Chu Tiểu Đồng và Hạ Minh. Ban đầu thì người lớn trong nhà định là sẽ để Chu Tiểu Đồng từ nhà họ Lục gả đến Hạ gia, nhưng Chu Tiểu Đồng lại từ chối.
Cô ấy muốn từ trong chính ngôi nhà mà mình trưởng thành gả đi, đương nhiên Diêu Tích Hân cũng rất ủng hộ ý nghĩ này nên lập tức mọi người liền thay đổi kế hoạch và địa điểm.
Sau khi chuẩn bị xong thì bây giờ họ hàng hai bên đều đã ở dưới nhà hết rồi, còn Chu Tiểu Đồng thì đang rất khẩn trương ngồi ở trong phòng cô dâu của mình, bên cạnh cô không một mình mà còn có Tống Dao và Lý Giai Thù nữa. Hôm nay bọn họ không phải là bạn của nhau, họ là chị em tốt của nhau.
Hiển nhiên thì Tống Dao đã nắm chặt tay của Chu Tiểu Đồng, nói:
- Chị đừng lo, chú rể không chạy đâu mà.
Lý Giai Thù cũng gật đầu, đương nhiên Chu Tiểu Đồng biết Tống Dao đang cố ý chọc cho mình vui, cũng là để cho cô bớt căng thẳng rồi. Chứ chú rể Hạ Minh thiếu điều là trực tiếp bay vào phòng cô dâu để hốt cô dâu về chứ dễ gì mà chạy, có chạy cũng là tiểu thịt tươi Thẩm Định Phi muốn chạy mà chạy không được kia kìa.
Giờ lành đã điểm thì Diêu Tích Hân mới lên phòng đưa Chu Tiểu Đồng xuống nhà, hôm nay bà ấy sẽ đại diện cho mẹ của cô dâu và trao con gái lại cho Hạ Minh.
Mãi cho đến bây giờ thì Hạ Minh mới nắm được tay cô dâu của mình, trong lòng anh bắt đầu có chút kích động, đã tám năm rồi… Anh thích cô từ năm hai người mười lăm tuổi, nhưng đến năm hai mươi tuổi thì cô mới chấp nhận làm bạn gái của anh.
Họ đã đi cùng nhau những năm mười lăm tuổi, mười sáu tuổi, mười bảy tuổi, hai mươi tuổi, hai mươi ba tuổi… Và hi vọng rằng họ vẫn sẽ nắm chặt lấy tay nhau và tiếp bước trên con đường hôn nhân trong nhiều năm nữa.
Đương nhiên chuyện Hạ Minh thích thầm Chu Tiểu Đồng từ tám năm trước cũng không có nói cho cô nghe, vì anh sợ nếu bản thân nói ra thì sẽ bị cô vợ này chọc quê, vì lúc đó họ chơi với nhau, cùng nhau đến lớp, cùng nhau đi học, cùng nhau ăn sáng, cùng nhau tan trường, tựa như là một đôi rồi… Thôi thì cứ im lặng đi, vì nếu như nói ra thì cũng chẳng thay đổi gì cả.
Quả nhiên là hôn lễ của cặp đôi loi nhoi thì cũng không kém cạnh gì hai người họ, trong hôn lễ mọi người đã quẩy rất nhiệt tình và vui vẻ, chỉ riêng mẹ bầu Tống Dao và cha bỉm sữa tương lai Lục Nam Trấn là không nhiệt huyết như vậy.
Ban đầu thì Tống Dao còn sợ Thẩm Định Phi sẽ né tránh Lý Giai Thù, nhưng hình như không đúng lắm… Hai người họ dường như đã không còn xa cách nữa rồi, không chỉ vậy mà dường như còn rất ngọt ngào nữa? Tựa như là Lý Giai Thù đã nhìn thấy ánh mắt tò mò của Tống Dao, cô ấy liền không ngần ngại gọi Thẩm Định Phi đến chỗ của mình, sau đó còn chủ động hôn lên má của cậu ta một cái, còn nháy mắt về phía của Tống Dao một cái nữa chứ.
Lúc này Tống Dao cũng chỉ biết cười mà thôi, hóa ra tiểu thịt tươi Thẩm Định Phi bị lão yêu bà Lý Giai Thù đưa vào tròng rồi à? Cũng nhanh thật đấy.
- Em cười gì vậy?
Lục Nam Trấn thì vẫn không hiểu được mấy cái ám hiệu của phụ nữ mà, chẳng lẽ anh lại phải đi đăng kí một khóa học về kí hiệu của phái nữ chứ? Đúng là tức chết anh rồi.
- Em đang suy nghĩ… Nếu như tình địch trở thành cháu rể tương lai thì anh sẽ thấy thế nào nhỉ?
- Ý em là… Lý Giai Thù và Thẩm Định Phi?
Trong khi Lục Nam Trấn còn đang há hốc thì Tống Dao đã gật đầu xác nhận, ngay khi vợ đã xác nhận thì Lục Nam Trấn mới nhìn chằm chằm vào Thẩm Định Phi, không phải ghen tuông, cũng không tức giận, chỉ là anh thấy tội cho chàng trai ấy mà thôi… Vớ ai không vớ lại vớ phải Lý Giai Thù, xem ra là cuộc sống sau này của Thẩm Định Phi sẽ ngập tràn sự vô tri, vì sớm đã bị người vợ tương lai miệng lưỡi giảo hoạt tẩy não rồi.
Cuối cùng chính là tiết mục ném hoa cưới không hề sắp đặt, khi này thì Tống Dao thật sự rất muốn nhảy ra chơi với mọi người, nhưng nhìn xung quanh thì bên trái là mẹ ruột, bên phải là mẹ chồng, đối diện là cha ruột, ông nội và cha chồng… Một bàn năm người kẹp cô cứng ngắc nên chẳng dám hó hé gì.
Nhưng sau một màn ném hoa cưới vô cùng công bằng thì bó hoa đã an vị trên tay của Lục Nam Trấn, nhân cơ hội này thì anh cũng mượn hoa kính phật, trực tiếp quỳ dưới chân của Tống Dao, trên tay cũng mở hộp nhung ra, nói:
- Dao Dao… Cảm ơn em vì đã xuất hiện trong cuộc đời của anh. Dao Dao… Em có đồng ý gả cho anh không?
Tống Dao ban đầu còn tưởng bó hoa này sẽ cho Lý Giai Thù và Thẩm Định Phi cơ, nhưng không ngờ anh chồng nhà cô cũng biết diễn quá chứ. Nhưng rồi sau đó cô liền gật đầu, còn nhỏ giọng nói:
- Em đồng ý! Chồng à!
Trong khi mọi người đang vui vẻ thì Lục Nam Kỳ lại có chút tự kỷ, ủa vậy là còn mỗi cậu ta chưa có bồ thôi á hả?
#Yu~
Rất nhanh thì thời gian đã trôi đến ngày cuối tháng, hôm nay chính là ngày diễn ra hôn lễ của Chu Tiểu Đồng và Hạ Minh. Ban đầu thì người lớn trong nhà định là sẽ để Chu Tiểu Đồng từ nhà họ Lục gả đến Hạ gia, nhưng Chu Tiểu Đồng lại từ chối.
Cô ấy muốn từ trong chính ngôi nhà mà mình trưởng thành gả đi, đương nhiên Diêu Tích Hân cũng rất ủng hộ ý nghĩ này nên lập tức mọi người liền thay đổi kế hoạch và địa điểm.
Sau khi chuẩn bị xong thì bây giờ họ hàng hai bên đều đã ở dưới nhà hết rồi, còn Chu Tiểu Đồng thì đang rất khẩn trương ngồi ở trong phòng cô dâu của mình, bên cạnh cô không một mình mà còn có Tống Dao và Lý Giai Thù nữa. Hôm nay bọn họ không phải là bạn của nhau, họ là chị em tốt của nhau.
Hiển nhiên thì Tống Dao đã nắm chặt tay của Chu Tiểu Đồng, nói:
- Chị đừng lo, chú rể không chạy đâu mà.
Lý Giai Thù cũng gật đầu, đương nhiên Chu Tiểu Đồng biết Tống Dao đang cố ý chọc cho mình vui, cũng là để cho cô bớt căng thẳng rồi. Chứ chú rể Hạ Minh thiếu điều là trực tiếp bay vào phòng cô dâu để hốt cô dâu về chứ dễ gì mà chạy, có chạy cũng là tiểu thịt tươi Thẩm Định Phi muốn chạy mà chạy không được kia kìa.
Giờ lành đã điểm thì Diêu Tích Hân mới lên phòng đưa Chu Tiểu Đồng xuống nhà, hôm nay bà ấy sẽ đại diện cho mẹ của cô dâu và trao con gái lại cho Hạ Minh.
Mãi cho đến bây giờ thì Hạ Minh mới nắm được tay cô dâu của mình, trong lòng anh bắt đầu có chút kích động, đã tám năm rồi… Anh thích cô từ năm hai người mười lăm tuổi, nhưng đến năm hai mươi tuổi thì cô mới chấp nhận làm bạn gái của anh.
Họ đã đi cùng nhau những năm mười lăm tuổi, mười sáu tuổi, mười bảy tuổi, hai mươi tuổi, hai mươi ba tuổi… Và hi vọng rằng họ vẫn sẽ nắm chặt lấy tay nhau và tiếp bước trên con đường hôn nhân trong nhiều năm nữa.
Đương nhiên chuyện Hạ Minh thích thầm Chu Tiểu Đồng từ tám năm trước cũng không có nói cho cô nghe, vì anh sợ nếu bản thân nói ra thì sẽ bị cô vợ này chọc quê, vì lúc đó họ chơi với nhau, cùng nhau đến lớp, cùng nhau đi học, cùng nhau ăn sáng, cùng nhau tan trường, tựa như là một đôi rồi… Thôi thì cứ im lặng đi, vì nếu như nói ra thì cũng chẳng thay đổi gì cả.
Quả nhiên là hôn lễ của cặp đôi loi nhoi thì cũng không kém cạnh gì hai người họ, trong hôn lễ mọi người đã quẩy rất nhiệt tình và vui vẻ, chỉ riêng mẹ bầu Tống Dao và cha bỉm sữa tương lai Lục Nam Trấn là không nhiệt huyết như vậy.
Ban đầu thì Tống Dao còn sợ Thẩm Định Phi sẽ né tránh Lý Giai Thù, nhưng hình như không đúng lắm… Hai người họ dường như đã không còn xa cách nữa rồi, không chỉ vậy mà dường như còn rất ngọt ngào nữa? Tựa như là Lý Giai Thù đã nhìn thấy ánh mắt tò mò của Tống Dao, cô ấy liền không ngần ngại gọi Thẩm Định Phi đến chỗ của mình, sau đó còn chủ động hôn lên má của cậu ta một cái, còn nháy mắt về phía của Tống Dao một cái nữa chứ.
Lúc này Tống Dao cũng chỉ biết cười mà thôi, hóa ra tiểu thịt tươi Thẩm Định Phi bị lão yêu bà Lý Giai Thù đưa vào tròng rồi à? Cũng nhanh thật đấy.
- Em cười gì vậy?
Lục Nam Trấn thì vẫn không hiểu được mấy cái ám hiệu của phụ nữ mà, chẳng lẽ anh lại phải đi đăng kí một khóa học về kí hiệu của phái nữ chứ? Đúng là tức chết anh rồi.
- Em đang suy nghĩ… Nếu như tình địch trở thành cháu rể tương lai thì anh sẽ thấy thế nào nhỉ?
- Ý em là… Lý Giai Thù và Thẩm Định Phi?
Trong khi Lục Nam Trấn còn đang há hốc thì Tống Dao đã gật đầu xác nhận, ngay khi vợ đã xác nhận thì Lục Nam Trấn mới nhìn chằm chằm vào Thẩm Định Phi, không phải ghen tuông, cũng không tức giận, chỉ là anh thấy tội cho chàng trai ấy mà thôi… Vớ ai không vớ lại vớ phải Lý Giai Thù, xem ra là cuộc sống sau này của Thẩm Định Phi sẽ ngập tràn sự vô tri, vì sớm đã bị người vợ tương lai miệng lưỡi giảo hoạt tẩy não rồi.
Cuối cùng chính là tiết mục ném hoa cưới không hề sắp đặt, khi này thì Tống Dao thật sự rất muốn nhảy ra chơi với mọi người, nhưng nhìn xung quanh thì bên trái là mẹ ruột, bên phải là mẹ chồng, đối diện là cha ruột, ông nội và cha chồng… Một bàn năm người kẹp cô cứng ngắc nên chẳng dám hó hé gì.
Nhưng sau một màn ném hoa cưới vô cùng công bằng thì bó hoa đã an vị trên tay của Lục Nam Trấn, nhân cơ hội này thì anh cũng mượn hoa kính phật, trực tiếp quỳ dưới chân của Tống Dao, trên tay cũng mở hộp nhung ra, nói:
- Dao Dao… Cảm ơn em vì đã xuất hiện trong cuộc đời của anh. Dao Dao… Em có đồng ý gả cho anh không?
Tống Dao ban đầu còn tưởng bó hoa này sẽ cho Lý Giai Thù và Thẩm Định Phi cơ, nhưng không ngờ anh chồng nhà cô cũng biết diễn quá chứ. Nhưng rồi sau đó cô liền gật đầu, còn nhỏ giọng nói:
- Em đồng ý! Chồng à!
Trong khi mọi người đang vui vẻ thì Lục Nam Kỳ lại có chút tự kỷ, ủa vậy là còn mỗi cậu ta chưa có bồ thôi á hả?
#Yu~