Sáng sớm tinh mơ mới mở mắt ra là Trần Dao đã thấy Lục Nam Trấn đang đứng ở trước cửa nhà, trên tay của anh còn có ba phần bữa sáng nữa chứ. Lúc này cô sợ anh bị lạnh liền nhanh chóng mở cửa cho anh vào, vừa nhìn thấy cô là Lục Nam Trấn đã trực tiếp ôm lấy, sau đó còn dịu dàng cọ cọ vào mũi của cô, nói:
- Dao Dao, chào buổi sáng.
Trần Dao cũng không nghĩ tới anh sẽ sang đây sớm như vậy, không chỉ sang sớm mà còn rất biết điều. Mua thức ăn cho cô và chị Tiểu Đồng, chứ nếu anh chỉ mua cho cô chắc là chị Tiểu Đồng sẽ xỉa xói anh cả ngày cho xem. Hiển nhiên lúc này Trần Dao cũng chú ý đến tay của anh, thời tiết bây giờ rất lạnh, mà từ trước đến giờ Lục Nam Trấn không thích một chút nào, cứ hễ vào mùa đông là trong nhà sẽ mở điều hòa hết công suất, trong phòng của anh còn có lò sưởi rất lớn nữa. Cho nên khi thấy tay anh đỏ ửng lên thì cô liền đau lòng, sau đó còn cầm tay của xoa xoa nhẹ, thổi hơi ấm cho nó, rồi nhìn anh, nói:
- Sao anh không mang bao tay vào, thời tiết lạnh như vậy mà. Hơn nữa nếu như không thích ra đường thì anh đừng miễn cưỡng chứ.
Nhưng Lục Nam Trấn không hề nói gì, hóa ra là Trần Dao vẫn nhớ như in những sở thích của anh, tất cả những gì anh thích và không thích cô đều có thể nhớ rõ như vậy. Nhưng chuyện anh thích cô thì cô gái này lại không chịu để trong lòng, làm cho anh đau lòng hết hai tháng.
- Hôm em rời đi thời tiết cũng rất lạnh... Vậy sao em vẫn rời đi, em không sợ anh sẽ lạnh sao?
Nghe đến đây thì Trần Dao bất chợt dừng lại động tác của mình, cô đưa mắt lên nhìn anh, nhưng rồi chỉ nhận lại nụ cười ấm áp của Lục Nam Trấn mà thôi. Anh không trách cô, vì lúc đó phải trách anh mới đúng, nếu như anh không để cô về nhà một mình thì cô sẽ không bị đuổi, họ cũng không cần phải xa cách nhau một khoảng thời gian dài như thế.
- Nam Trấn...
- Không sao rồi, chẳng phải bây giờ em đã ở đây rồi sao? Dao Dao, hứa với anh... Cho dù có chuyện gì xảy ra cũng phải nói với anh trước, không được phép rời đi mà không nói như vậy, rõ chưa?
- Em biết rồi.
Trong khi hai bạn nhỏ còn đang phát cẩu lương thì Chu Tiểu Đồng đã thức giấc rồi, mới sáng sớm còn chưa làm ăn buôn bán gì đã bị nhét một miệng cơm chó đúng là tức chết mà. Tuy nhiên thì hôm nay Chu Tiểu Đồng đã hứa cho Lục Nam Trấn ở lại, thì chị ấy cũng không nuốt lời, xem như hôm nay chị ấy cho Trần Dao nghỉ phép, hai người muốn ở trong phòng tâm tình hay đi ra ngoài chơi đều được.
Kế hoạch ban đầu của họ là sẽ đi ra ngoài chơi, nhưng thời tiết lạnh như vậy thì cũng không đi đâu được, cuối cùng thì Trần Dao lại quyết định đưa Lục Nam Trấn về phòng của mình.
Đây là lần thứ hai anh đặt chân vào phòng của Trần Dao, bất giác trong lòng cũng cảm thấy ấm áp hơn một chút. Lúc này cô định sẽ đi lấy một ít than để đốt lò sưởi ấm cho anh, nhưng Lục Nam Trấn đã ngăn lại, anh chỉ muốn ở bên cạnh cô, ôm cô như vậy là đủ ấm rồi.
Trần Dao hiểu ý, nên cũng chỉ biết nằm ngoan ngoãn trong vòng tay của anh, lúc này thì cô mới nhìn anh, nói:
- Thiếu... À không, Nam Trấn, hôm qua anh về có xin lỗi phu nhân chưa?
- Anh đã xin lỗi rồi, mặc dù anh cũng chẳng có lỗi gì cả... Nhưng chỉ cần đó là ý muốn của em, thì anh đều sẽ thực hiện.
Trần Dao biết Lục Nam Trấn sủng ái mình, nhưng cô lại không muốn bị sự sủng hạnh này làm cho mù quáng, cô thật sự rất muốn ở bên cạnh anh, nhưng là với tình yêu mà cô dành cho anh, chứ không phải ỷ vào sự yêu thích của anh mà làm càng. Dù sao thì nếu như Lục Nam Trấn chỉ đơn thuần là sủng ái nhất thời thì cũng sẽ có giai đoạn thất sủng, chỉ có tình yêu từ hai phía thì mới có thể bên nhau đến bạc đầu.
- Nam Trấn, hôm qua em có nhìn qua Đàm tiểu thư, cô ấy thật sự rất đẹp, lại còn rất hiểu chuyện nữa... Thảo nào phu nhân lại yêu thích chị ấy như vậy.
- Đừng nhìn mặt mà bắt hình dông, Nam Kỳ cũng có nói sơ với anh về Đàm Tuyết Du rồi. Cô ta chẳng phải thứ tốt lành gì đâu, sau này gặp ở đâu thì né ở đó, mà tốt nhất là em đừng có liên quan gì tới cô ta.
Mặc dù Trần Dao không hiểu lắm, nhưng cô vẫn gật đầu, có lẽ vì cô ít tiếp xúc với bên ngoài nên nhiều việc cô sẽ không hiểu, đặc biệt là với giới thượng lưu quý tộc thì càng khắt khe hơn. Cô không phải người giỏi về nhìn người, nên chắc những gì Lục Nam Trấn nhắc nhở cũng sẽ tốt cho cô hơn.
Đột nhiên nghĩ gì đó rồi Lục Nam Trấn lại nói:
- Phải rồi, ngày em khám thai định kì là ngày nào? Anh muốn hôm đó cùng đi với em.
- Là ngày hai mươi tư hàng tháng.
- Được, anh sẽ nói Dịch Phong lưu lại, mỗi tháng anh đều sẽ đi cùng em.
Tuy nhiên thì Trần Dao lại nói là không cần, dù sao thì công việc của anh cũng bận rộn như vậy mà, hơn nữa mỗi lần đi khám thai đều phải chờ rất lâu, sẽ chậm trễ công việc của anh, nên nếu hôm đó rảnh thì anh hãy đi cùng, còn nếu anh bận thì cô cũng có thể đi một mình.
Tuy biết Trần Dao hiểu chuyện, nhưng việc mang thai cũng không phải trách nhiệm của một mình cô, thân làm cha đứa bé, anh cũng muốn làm chút gì đó để ra dáng một người cha. Vì vậy nên không cần nói nhiều, Lục Nam Trấn đã chắc chắn sẽ ở bên cạnh Trần Dao rồi.
Thấy anh cương quyết như vậy thì cô cũng không nói gì thêm, đã gật đầu đồng ý.
#Yu~
- Dao Dao, chào buổi sáng.
Trần Dao cũng không nghĩ tới anh sẽ sang đây sớm như vậy, không chỉ sang sớm mà còn rất biết điều. Mua thức ăn cho cô và chị Tiểu Đồng, chứ nếu anh chỉ mua cho cô chắc là chị Tiểu Đồng sẽ xỉa xói anh cả ngày cho xem. Hiển nhiên lúc này Trần Dao cũng chú ý đến tay của anh, thời tiết bây giờ rất lạnh, mà từ trước đến giờ Lục Nam Trấn không thích một chút nào, cứ hễ vào mùa đông là trong nhà sẽ mở điều hòa hết công suất, trong phòng của anh còn có lò sưởi rất lớn nữa. Cho nên khi thấy tay anh đỏ ửng lên thì cô liền đau lòng, sau đó còn cầm tay của xoa xoa nhẹ, thổi hơi ấm cho nó, rồi nhìn anh, nói:
- Sao anh không mang bao tay vào, thời tiết lạnh như vậy mà. Hơn nữa nếu như không thích ra đường thì anh đừng miễn cưỡng chứ.
Nhưng Lục Nam Trấn không hề nói gì, hóa ra là Trần Dao vẫn nhớ như in những sở thích của anh, tất cả những gì anh thích và không thích cô đều có thể nhớ rõ như vậy. Nhưng chuyện anh thích cô thì cô gái này lại không chịu để trong lòng, làm cho anh đau lòng hết hai tháng.
- Hôm em rời đi thời tiết cũng rất lạnh... Vậy sao em vẫn rời đi, em không sợ anh sẽ lạnh sao?
Nghe đến đây thì Trần Dao bất chợt dừng lại động tác của mình, cô đưa mắt lên nhìn anh, nhưng rồi chỉ nhận lại nụ cười ấm áp của Lục Nam Trấn mà thôi. Anh không trách cô, vì lúc đó phải trách anh mới đúng, nếu như anh không để cô về nhà một mình thì cô sẽ không bị đuổi, họ cũng không cần phải xa cách nhau một khoảng thời gian dài như thế.
- Nam Trấn...
- Không sao rồi, chẳng phải bây giờ em đã ở đây rồi sao? Dao Dao, hứa với anh... Cho dù có chuyện gì xảy ra cũng phải nói với anh trước, không được phép rời đi mà không nói như vậy, rõ chưa?
- Em biết rồi.
Trong khi hai bạn nhỏ còn đang phát cẩu lương thì Chu Tiểu Đồng đã thức giấc rồi, mới sáng sớm còn chưa làm ăn buôn bán gì đã bị nhét một miệng cơm chó đúng là tức chết mà. Tuy nhiên thì hôm nay Chu Tiểu Đồng đã hứa cho Lục Nam Trấn ở lại, thì chị ấy cũng không nuốt lời, xem như hôm nay chị ấy cho Trần Dao nghỉ phép, hai người muốn ở trong phòng tâm tình hay đi ra ngoài chơi đều được.
Kế hoạch ban đầu của họ là sẽ đi ra ngoài chơi, nhưng thời tiết lạnh như vậy thì cũng không đi đâu được, cuối cùng thì Trần Dao lại quyết định đưa Lục Nam Trấn về phòng của mình.
Đây là lần thứ hai anh đặt chân vào phòng của Trần Dao, bất giác trong lòng cũng cảm thấy ấm áp hơn một chút. Lúc này cô định sẽ đi lấy một ít than để đốt lò sưởi ấm cho anh, nhưng Lục Nam Trấn đã ngăn lại, anh chỉ muốn ở bên cạnh cô, ôm cô như vậy là đủ ấm rồi.
Trần Dao hiểu ý, nên cũng chỉ biết nằm ngoan ngoãn trong vòng tay của anh, lúc này thì cô mới nhìn anh, nói:
- Thiếu... À không, Nam Trấn, hôm qua anh về có xin lỗi phu nhân chưa?
- Anh đã xin lỗi rồi, mặc dù anh cũng chẳng có lỗi gì cả... Nhưng chỉ cần đó là ý muốn của em, thì anh đều sẽ thực hiện.
Trần Dao biết Lục Nam Trấn sủng ái mình, nhưng cô lại không muốn bị sự sủng hạnh này làm cho mù quáng, cô thật sự rất muốn ở bên cạnh anh, nhưng là với tình yêu mà cô dành cho anh, chứ không phải ỷ vào sự yêu thích của anh mà làm càng. Dù sao thì nếu như Lục Nam Trấn chỉ đơn thuần là sủng ái nhất thời thì cũng sẽ có giai đoạn thất sủng, chỉ có tình yêu từ hai phía thì mới có thể bên nhau đến bạc đầu.
- Nam Trấn, hôm qua em có nhìn qua Đàm tiểu thư, cô ấy thật sự rất đẹp, lại còn rất hiểu chuyện nữa... Thảo nào phu nhân lại yêu thích chị ấy như vậy.
- Đừng nhìn mặt mà bắt hình dông, Nam Kỳ cũng có nói sơ với anh về Đàm Tuyết Du rồi. Cô ta chẳng phải thứ tốt lành gì đâu, sau này gặp ở đâu thì né ở đó, mà tốt nhất là em đừng có liên quan gì tới cô ta.
Mặc dù Trần Dao không hiểu lắm, nhưng cô vẫn gật đầu, có lẽ vì cô ít tiếp xúc với bên ngoài nên nhiều việc cô sẽ không hiểu, đặc biệt là với giới thượng lưu quý tộc thì càng khắt khe hơn. Cô không phải người giỏi về nhìn người, nên chắc những gì Lục Nam Trấn nhắc nhở cũng sẽ tốt cho cô hơn.
Đột nhiên nghĩ gì đó rồi Lục Nam Trấn lại nói:
- Phải rồi, ngày em khám thai định kì là ngày nào? Anh muốn hôm đó cùng đi với em.
- Là ngày hai mươi tư hàng tháng.
- Được, anh sẽ nói Dịch Phong lưu lại, mỗi tháng anh đều sẽ đi cùng em.
Tuy nhiên thì Trần Dao lại nói là không cần, dù sao thì công việc của anh cũng bận rộn như vậy mà, hơn nữa mỗi lần đi khám thai đều phải chờ rất lâu, sẽ chậm trễ công việc của anh, nên nếu hôm đó rảnh thì anh hãy đi cùng, còn nếu anh bận thì cô cũng có thể đi một mình.
Tuy biết Trần Dao hiểu chuyện, nhưng việc mang thai cũng không phải trách nhiệm của một mình cô, thân làm cha đứa bé, anh cũng muốn làm chút gì đó để ra dáng một người cha. Vì vậy nên không cần nói nhiều, Lục Nam Trấn đã chắc chắn sẽ ở bên cạnh Trần Dao rồi.
Thấy anh cương quyết như vậy thì cô cũng không nói gì thêm, đã gật đầu đồng ý.
#Yu~