• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến buổi sáng ngày hôm sau thì Lục Nam Trấn cũng đã về nhà từ sớm, cuộc sống của Trần Dao lại trở về như trước, tuy nhiên là không biết hôm nay là ngày gì mà hết Thẩm Định Phi đến tìm cô, thì đến Hạ Minh tìm cô, sau đó còn có cả sự xuất hiện Lục Nam Kỳ nữa chứ.

Khi Lục Nam Kỳ nhìn cô thì cậu ấy cũng đã có chút ngạc nhiên, hóa ra sau khi rời khỏi Lục trạch thì cô có thể hạnh phúc như vậy sao? Vốn dĩ cậu ấy còn nghĩ với người con gái nhút nhát như Trần Dao thì sẽ không bao giờ dám rời khỏi Lục trạch, nhưng có vẻ như cả cậu ấy và mẹ mình đều đáng giá thấp con người của Trần Dao rồi.

Hiển nhiên thì Trần Dao cũng không quên mời Lục Nam Kỳ vào nhà ngồi, lúc này thì Chu Tiểu Đồng mới giật mình, hóa ra Lục Nam Trấn không phải là không đẹp trai, chỉ là anh đẹp theo cách lạnh lùng, nguy hiểm và có chút bí ẩn. Riêng Lục Nam Kỳ thì lại đẹp theo cách ấm áp, nhiệt tình và mang hơi hướng chăm sóc mọi người. Rõ ràng là anh em cùng cha cùng mẹ, sao mà khác nhau ghê.

Nhưng Chu Tiểu Đồng cũng không muốn xen vào việc của Trần Dao, nên chị ấy cũng biết ý mà đã nói bản thân sẽ đi dạo một chút, hi vọng hai người họ sẽ tự nhiên trò chuyện.

- Nhị thiếu, sao ngài lại đến đây?

- Thật ra thì anh đã muốn đến gặp em lâu rồi, nhưng anh nghĩ nếu bây giờ anh đến tìm em thì sẽ có nhiều người nói ra nói vào. Dao Dao, anh không có ý cả, anh chỉ nhắc nhở em đừng tin những gì Đàm Tuyết Du nói, em tránh xa cô ta càng xa càng tốt.

Nghe đến đây Trần Dao cũng có chút ngạc nhiên, vốn dĩ con người của Lục Nam Kỳ không dễ ghét ai, nhưng cô gái Đàm Tuyết Du này lại có khả năng khiến cho cậu ấy ghét cay ghét đắng như vậy, đến mức Lục Nam Kỳ phải tìm đến tận đây để nói với cô, thì dám chắc cô ta không phải dạng thường.

Sau đó thì Lục Nam Kỳ và Trần Dao cũng chỉ nói chuyện với nhau như hai người bạn lâu ngày không gặp, hỏi thăm tình hình rồi sức khỏe của cô và đứa bé, cả hai người đang trò chuyện rất vui vẻ thì lại có thêm một vị khách đến tìm cô.

Ông ấy chính là Lục Hạo Vinh, ban đầu khi Lục Hạo Vinh nhìn thấy Lục Nam Kỳ ở đây thì cũng chỉ có chút giật mình, nhưng không quá ngạc nhiên. Còn Lục Nam Kỳ thấy cha mình xuất hiện thì vô cùng ngỡ ngàng, sau đó còn khẩn trương đứng dậy, nói:

- Cha, sao cha lại ở đây?

Nhưng Lục Hạo Vinh không nói gì, chỉ nhìn thằng con một cái, sau đó liền chuyển hướng sang phía của Trần Dao, nhẹ nhàng cười nói:

- Dao Dao, cha có thể ngồi ở đây không?



Trần Dao liền khẩn trương mà đứng dậy, sau đó cũng gật đầu như mỏ thóc, dù rằng sống ở Lục gia hai năm, nhưng số lần cô gặp Lục Hạo Vinh không nhiều, vì ông ấy thường xuyên đi công tác xa, lại còn lâu lắm mới về, nên con người của Lục Hạo Vinh như thế nào cô cũng không dám chắc nữa... Bây giờ cô gọi Lục Nam Trấn còn kịp không nhỉ?

Có lẽ Lục Hạo Vinh biết ông ấy làm cho con dâu sợ rồi, liền xua tay một cái nói:

- Hai đứa ngồi đi, đừng khẩn trương. Cha chỉ có chuyện muốn nói với Dao Dao trước khi con bé vào nhà thôi mà. Nam Kỳ nữa, chắc con cũng có chuyện muốn nói đúng không?

Lục Nam Kỳ bây giờ có chút ngây người, cậu ấy thì có chuyện gì muốn nói với Trần Dao đâu? Tuy nhiên thì cô lại có chút ngơ luôn rồi, hôm nay là ngại đại hội gì vậy? Sao nhiều người muốn đến tìm cô thế này?

Cũng không muốn để Trần Dao nghĩ nhiều, Lục Hạo Vinh liền thở dài một tiếng, sau đó nói:

- Dao Dao, thật ra con cũng biết An Tương không cố ý đuổi con đi, chỉ là bà ấy hay bị chi phối bởi người ngoài, con ở nhà nhiều hơn cha, chắc hẳn con biết đúng không?

Trần Dao liền gật đầu. Lúc này thì Lục Hạo Vinh mới nói tiếp:

- Hơn nữa ngày con rời khỏi Lục gia thì cũng như đem trái tim của Nam Trấn đi cùng. Buổi tối đó khi nó về nhà thì đã ngay lập tức hỏi con đâu, sau khi biết An Tương đã đuổi con đi thì nó liền mặc kệ trời đang sắp có tuyết lẫn bão tuyết mà đi tìm con... Con ở bên cạnh Nam Trấn nhiều nhất, hẳn là con biết nó sợ lạnh đúng không? Vậy đó... Nó vậy mà lại đi tìm con trong thời tiết lạnh lẽo như vậy, cơm cũng chưa kịp ăn, đi tìm con từ khi tuyết bắt đầu rơi cho đến khi bão tuyết kéo đến.

Dừng một chút, Lục Hạo Vinh lại đưa mắt về phía của Lục Nam Kỳ, nói:

- Nếu không phải có Nam Kỳ đi tìm, thì e là bây giờ không biết nó đang ở chỗ nào nữa.

Nghe đến đây thì Trần Dao có chút giật mình, xen lẫn là chua xót và đau lòng, vốn dĩ cô chỉ nghĩ ngày hôm đó cô rời đi không nói gì thì hẳn là anh đã giận cô lắm. Hơn nữa trong thời tiết như vậy thì anh càng không muốn đi ra ngoài, nên khi đó cô còn nghĩ anh đã ăn cơm xong và chuẩn bị đi ngủ rồi nữa cơ... Không ngờ, thật không ngờ hôm đó anh lại liều mình xông pha bão tuyết tìm cô.

Nhưng còn chưa đợi cô nghĩ xa thì Lục Nam Kỳ lại tiếp lời của cha mình, nói tiếp:



- Hơn nữa lúc đó anh còn nghe rất rõ anh hai đã nói là... "Dao Dao, anh sai rồi, anh sai rồi. Em quay lại đi được không? Anh thật sự biết sai rồi. Cầu xin em... Cầu xin em đừng rời bỏ anh mà Dao Dao". Với một người như anh hai, thì đó là lần đầu tiên anh thấy anh ấy suy sụp như vậy.

Đột nhiên trái tim của Trần Dao liền đau thắt lại, cô thật sự không dám tưởng tượng đến viễn cảnh ngày hôm đó anh đã đau đớn như thế nào... Tất cả cũng chỉ là do cô quá hèn nhát và tự cho bản thân là đúng, cô vốn dĩ tưởng rằng thiếu cô thì anh vẫn có thể vui vẻ làm Đại thiếu gia của mình, vì dù sao cô cũng chỉ là một con hầu thôi mà, mất cô rồi thì cũng còn rất nhiều người khác, đâu nhất thiết phải là cô.

Đừng nói là Trần Dao ngạc nhiên, đến Lục Hạo Vinh cũng không dám tin, hóa ra còn có chuyện như thế này nữa à? Vậy mà bây giờ ông ấy mới biết, đứa con Lục Nam Trấn này của ông ấy từ trước đến giờ vẫn luôn ngoan cố, quật cường đến cố chấp, mặc dù anh có sai hay không thì chưa từng thấy anh nhận lỗi... Bây giờ chỉ vì tìm Trần Dao mà anh đã chủ động nhận lỗi, còn cầu xin cô quay lại, dù biết cách đó cũng chỉ là vô ích.

- Dao Dao, em sống ở Lục gia hai năm, chắc hẳn chưa từng thấy anh hai khóc đâu nhỉ?

Trần Dao liền lắc đầu, nhớ lại năm đó khi Lục Nam Trấn bị cha mình phát hiện phóng túng vô độ thì Lục Hạo Vinh đã đánh anh đến thừa sống thiếu chết, ở lưng bây giờ vẫn còn hằng lại một vết sẹo rất dài, tuy nhiên thì lúc đó anh cũng chỉ cắn răng chịu đựng, không hé nửa lời, cũng chẳng rơi lấy một giọt nước mắt. Sau khi đưa anh về phòng để bôi thuốc thì Trần Dao cũng có hỏi anh tại sao lại không khóc, khi đó Lục Nam Trấn còn nói là.

- Khóc lóc thì có giải quyết được gì sao? Chỉ có những kẻ yếu đuối mới rơi lệ mà thôi. Tôi ghét nhất chính là sự yếu đuối đó.

Kể từ giây phút đó thì Trần Dao còn nghĩ anh người mạnh mẽ, không chịu khuất phục.

Đừng nói là Trần Dao, đến cả Lục Nam Kỳ và Lục Hạo Vinh cũng đã có suy nghĩ như thế. Tuy nhiên thì sau, khi cô rơi đi không lâu, Lục Nam Kỳ đã thấy anh trai khóc không chỉ một lần. Cậu ấy đưa mắt nhìn về phía Trần Dao, nói:

- Chúng ta đều chưa từng thấy anh ấy khóc, nhưng khi em rơi đi... Ở trước mặt tất cả những người trong nhà, anh ấy vừa ăn... Vừa khóc... Tuy bản thân anh ấy biết bản thân không nuốt trôi thức ăn, nhưng vẫn cố gắng nuốt. Vì anh ấy đã hứa với em sẽ không bỏ bữa, Lục Nam Trấn là người giữ lời hứa... Chỉ với em mà thôi.

Sau cuộc trò chuyện giữa cô, Lục Nam Kỳ và Lục Hạo Vinh thì cô mới biết thêm nhiều việc mà Lục Nam Trấn đã giấu cô, có lẽ là anh không muốn cô buồn lòng nên mới không nói. Nhưng Lục Nam Trấn đúng là ngốc mà, cũng chẳng phải chỉ là một đứa con gái thôi sao? Tại sao lại tự hành hạ bản thân như thế chứ... Đúng là ngốc chết đi được.

Đến khi nói chuyện xong thì Lục Hạo Vinh cũng chỉ dặn dò cô ăn uống đầy đủ, nếu như được thì cứ kết hôn đi rồi ở riêng, mặc kệ An Tương có đồng ý hay không, nhưng Trần Dao cũng chỉ gật đầu chứ không đáp. Cô không muốn kết hôn mà không được trưởng bối chúc phúc, đằng này còn là mẹ của anh nữa chứ. Nên cô vẫn hi vọng một ngày không xa, phu nhân sẽ chấp nhận cô.

#Yu~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK