Giấc mơ? Có chuyện gì thú vậy sao?Tống Văn Lang tuy đã gần chín mươi nhưng thần trí vẫn còn tỉnh táo lắm. Ông ấy đưa mắt nhìn Trần Dao, rồi thì cũng chỉ gật đầu. Ngay lúc đó thì Lý Bạc Minh đã kể lại về giấc mơ mà Trần Dao đã nhìn thấy, vừa kể dứt câu thì Tống Hoành còn ngạc nhiên mà đứng phăn dậy, nhìn thẳng về phía của Trần Dao và Lục Nam Trấn, nói:
- Con bé mộng thai? Con bé mang thai rồi?
Bây giờ Lục gia phải giải thích sao nhỉ, nếu như Trần Dao thật sự là con gái của Tống Hoành thì Lục Nam Trấn chết chắc rồi, nói sao thì năm nay cô cũng chỉ mới mười tám tuổi, tuổi xuân vẫn còn phơi phới mà lại mang thai rồi? Nhưng Lục Nam Trấn cũng không hèn nhát mà trốn tránh, ngay từ đầu anh đã không có ý định trốn tránh rồi, anh còn thẳng thắn gật đầu xác nhận, hiển nhiên thì Diêu Tích Hân cũng không nói gì mà kéo tay của chồng mình ngồi xuống.
Đến lúc này thì Tống Hoành còn không hiểu tại sao vợ mình lại ngăn cản ông ấy, nhưng ánh nhìn của Diêu Tích Hân lại dán về phía của Trần Dao, còn nhỏ giọng nói:
- Anh nhìn con bé đi kìa… Trông hai đứa nó hạnh phúc biết bao.
Lúc này bậc trưởng bối trong nhà đang bàn về mộng thai của cô, nhưng Lục Nam Trấn vẫn còn đang bận rộn xoa xoa thổi thổi tay của cô, khiến cho Trần Dao thấy buồn cười. Sau đó thì anh còn muốn nói chuyện với đứa bé trong bụng nhưng cũng bị Trần Dao ngăn lại, trông dáng vẻ của anh bây giờ thật sự quá trẻ con rồi.
Khoảng một lúc sau thì Tống Văn Lang mới nhỏ giọng gọi tên Trần Dao, cô nghe thấy cũng ngước mắt lên nhìn, dáng vẻ hiền hậu của Tống Văn Lang đã khiến cô buông bỏ cảnh giác, từ từ bước đến chỗ của ông ấy. Lúc này Tống Văn Lang đang ngồi ở trên cao, còn Trần Dao thì đứng ở bên cạnh, ông ấy đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu của cô, rồi nói:
- Mộng thai thấy hươu là chuyện điềm lành, hơn nữa chú hươu nhỏ của con lại còn giúp đời giúp người, có nghĩa đây là một đứa trẻ lương thiện, mang tâm hồn chữa lành… Con là đứa lương thiện, đứa bé cũng là đứa trẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện… Đây là điều tốt lành nên con đừng lo lắng nhé, cháu ngoan.
Trần Dao bây giờ mới đưa mắt nhìn Tống Văn Lang, nhìn ông ấy từ xa thì có vẻ như rất khó gần, nhưng đến gần thì lại thấy ông ấy rất hiền lành và hòa nhã, vốn dĩ vừa rồi cô còn rất sợ, nhưng bây giờ cô chẳng còn chút gì gọi là sợ hãi nữa. Không chỉ thế mà cô còn nhẹ nhàng cười, đáp:
- Cháu cảm ơn ông ạ.
Không chỉ Lý gia hay Lục gia, đến người nhà họ Tống cũng rất ngạc nhiên với thái độ của Tống Văn Lang. Có Lẽ là sau khi vợ của ông ấy qua đời thì đây là lần đầu tiên hiếm hoi lắm mới thấy ông ấy cười, nhưng lại là cười với Trần Dao… Xem ra cô đúng là có duyên với Tống gia rồi.
Sau khi trò chuyện xong thì Tống Văn Lang cũng để cho lớp nhỏ đi ra ngoài. Lúc này thì một người thanh niên tầm ba mươi tuổi lại bước đến, hình như là con nuôi của Tống Diệm đã đứng trước mặt của Trần Dao, rồi nhiệt tình giúp đỡ bọn họ khi đi tham quan Tống gia. Lúc này thì Lý Giai Thù mới bước một bước đến chỗ nam thanh niên kia, rồi nói:
- Chú họ, hình như lần này ông cố rất vui đúng không?
- Sao lại không vui chứ, ông nội đã ráng gượng đến thời khắc này cũng chỉ là hi vọng một ngày nào đó sẽ tìm được Bác Nhã… Nếu như Trần tiểu thư thật sự là Bác Nhã thì đúng là chuyện tốt.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, quả thật đây chính là duyên phận đó. Nếu như Trần Dao thật sự là Tống Bác Nhã của Tống gia thì quả thật là định mệnh rồi, rõ ràng cô bị bắt cóc, đi quanh đi quẩn thế nào lại đi đến Lục gia, mà Lục gia và Lý gia lại quen biết nhau nhiều năm. Rồi Lý gia và Tống gia lại là sui gia với nhau, quanh đi quẩn lại đều là người một nhà.
Tuy nhiên chỉ có Lục Nam Kỳ nhìn thấy gương mặt lo lắng của Lý Giai Thù, có lẽ cậu ấy hiểu cô gái này đang nghĩ gì, bất chợt lúc này Lục Nam Kỳ lại nói nhỏ:
- Nếu Dao Dao thật sự là Tống Bác Nhã thì cậu toi rồi Lý Giai Thù. Lần trước cậu dám ở trước mặt anh hai đào góc tường nhà anh ấy, cậu xem có bị “trưởng bối” chỉnh chết cậu không.
- Im miệng đi Lục Nam Kỳ, tớ cũng đang lo đây nè, không biết Lục Nam Trấn có để bụng hay không nữa… Chứ tớ thấy xác định một trăm phần trăm Dao Dao… À không, bây giờ phải gọi là dì nhỏ chính là con ruột của ông chú rồi.
Nhưng Lục Nam Kỳ cũng chỉ biết cười trừ thôi, cậu ấy thật sự không nghĩ đến chuyện trên đời này lại có nhiều sự trùng hợp như vậy… Nếu như lúc đó cha không mua lại Trần Dao thì chắc bây giờ họ cũng không biết được giữa một cô hầu nhỏ như Trần Dao lại có mối quan hệ lớn như vậy với Tống gia. Không chỉ vậy mà vai vế của cô ấy còn rất lớn nữa chứ.
Khoan đã, nếu như vậy thì chẳng phải Trần Dao sẽ gọi Tống Bảo Kiều là chị họ sao? Nhưng Lục Nam Kỳ và Lục Nam Trấn gọi bà ấy là thím Lý… Nhưng Trần Dao lại gọi là chị họ…
Còn có An Tương gọi Diêu Tích Hân là thím út, gọi Tống Bảo Kiều là chị em tốt… Nhưng Trần Dao gọi Diêu Tích Hân… Là mẹ đó!
Ai da, cái cách xưng hô này đúng là sắp rối như tơ vò rồi đây.
- Phải rồi Lục Nam Kỳ, tớ nghe nó là cha của Đàm Tuyết Du đưa luật sư đến Nam Thành rồi đó. Cậu đã chuẩn bị xong hết chưa? Lần này phải kiện chết cô ta mới được!
- Con bé mộng thai? Con bé mang thai rồi?
Bây giờ Lục gia phải giải thích sao nhỉ, nếu như Trần Dao thật sự là con gái của Tống Hoành thì Lục Nam Trấn chết chắc rồi, nói sao thì năm nay cô cũng chỉ mới mười tám tuổi, tuổi xuân vẫn còn phơi phới mà lại mang thai rồi? Nhưng Lục Nam Trấn cũng không hèn nhát mà trốn tránh, ngay từ đầu anh đã không có ý định trốn tránh rồi, anh còn thẳng thắn gật đầu xác nhận, hiển nhiên thì Diêu Tích Hân cũng không nói gì mà kéo tay của chồng mình ngồi xuống.
Đến lúc này thì Tống Hoành còn không hiểu tại sao vợ mình lại ngăn cản ông ấy, nhưng ánh nhìn của Diêu Tích Hân lại dán về phía của Trần Dao, còn nhỏ giọng nói:
- Anh nhìn con bé đi kìa… Trông hai đứa nó hạnh phúc biết bao.
Lúc này bậc trưởng bối trong nhà đang bàn về mộng thai của cô, nhưng Lục Nam Trấn vẫn còn đang bận rộn xoa xoa thổi thổi tay của cô, khiến cho Trần Dao thấy buồn cười. Sau đó thì anh còn muốn nói chuyện với đứa bé trong bụng nhưng cũng bị Trần Dao ngăn lại, trông dáng vẻ của anh bây giờ thật sự quá trẻ con rồi.
Khoảng một lúc sau thì Tống Văn Lang mới nhỏ giọng gọi tên Trần Dao, cô nghe thấy cũng ngước mắt lên nhìn, dáng vẻ hiền hậu của Tống Văn Lang đã khiến cô buông bỏ cảnh giác, từ từ bước đến chỗ của ông ấy. Lúc này Tống Văn Lang đang ngồi ở trên cao, còn Trần Dao thì đứng ở bên cạnh, ông ấy đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu của cô, rồi nói:
- Mộng thai thấy hươu là chuyện điềm lành, hơn nữa chú hươu nhỏ của con lại còn giúp đời giúp người, có nghĩa đây là một đứa trẻ lương thiện, mang tâm hồn chữa lành… Con là đứa lương thiện, đứa bé cũng là đứa trẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện… Đây là điều tốt lành nên con đừng lo lắng nhé, cháu ngoan.
Trần Dao bây giờ mới đưa mắt nhìn Tống Văn Lang, nhìn ông ấy từ xa thì có vẻ như rất khó gần, nhưng đến gần thì lại thấy ông ấy rất hiền lành và hòa nhã, vốn dĩ vừa rồi cô còn rất sợ, nhưng bây giờ cô chẳng còn chút gì gọi là sợ hãi nữa. Không chỉ thế mà cô còn nhẹ nhàng cười, đáp:
- Cháu cảm ơn ông ạ.
Không chỉ Lý gia hay Lục gia, đến người nhà họ Tống cũng rất ngạc nhiên với thái độ của Tống Văn Lang. Có Lẽ là sau khi vợ của ông ấy qua đời thì đây là lần đầu tiên hiếm hoi lắm mới thấy ông ấy cười, nhưng lại là cười với Trần Dao… Xem ra cô đúng là có duyên với Tống gia rồi.
Sau khi trò chuyện xong thì Tống Văn Lang cũng để cho lớp nhỏ đi ra ngoài. Lúc này thì một người thanh niên tầm ba mươi tuổi lại bước đến, hình như là con nuôi của Tống Diệm đã đứng trước mặt của Trần Dao, rồi nhiệt tình giúp đỡ bọn họ khi đi tham quan Tống gia. Lúc này thì Lý Giai Thù mới bước một bước đến chỗ nam thanh niên kia, rồi nói:
- Chú họ, hình như lần này ông cố rất vui đúng không?
- Sao lại không vui chứ, ông nội đã ráng gượng đến thời khắc này cũng chỉ là hi vọng một ngày nào đó sẽ tìm được Bác Nhã… Nếu như Trần tiểu thư thật sự là Bác Nhã thì đúng là chuyện tốt.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, quả thật đây chính là duyên phận đó. Nếu như Trần Dao thật sự là Tống Bác Nhã của Tống gia thì quả thật là định mệnh rồi, rõ ràng cô bị bắt cóc, đi quanh đi quẩn thế nào lại đi đến Lục gia, mà Lục gia và Lý gia lại quen biết nhau nhiều năm. Rồi Lý gia và Tống gia lại là sui gia với nhau, quanh đi quẩn lại đều là người một nhà.
Tuy nhiên chỉ có Lục Nam Kỳ nhìn thấy gương mặt lo lắng của Lý Giai Thù, có lẽ cậu ấy hiểu cô gái này đang nghĩ gì, bất chợt lúc này Lục Nam Kỳ lại nói nhỏ:
- Nếu Dao Dao thật sự là Tống Bác Nhã thì cậu toi rồi Lý Giai Thù. Lần trước cậu dám ở trước mặt anh hai đào góc tường nhà anh ấy, cậu xem có bị “trưởng bối” chỉnh chết cậu không.
- Im miệng đi Lục Nam Kỳ, tớ cũng đang lo đây nè, không biết Lục Nam Trấn có để bụng hay không nữa… Chứ tớ thấy xác định một trăm phần trăm Dao Dao… À không, bây giờ phải gọi là dì nhỏ chính là con ruột của ông chú rồi.
Nhưng Lục Nam Kỳ cũng chỉ biết cười trừ thôi, cậu ấy thật sự không nghĩ đến chuyện trên đời này lại có nhiều sự trùng hợp như vậy… Nếu như lúc đó cha không mua lại Trần Dao thì chắc bây giờ họ cũng không biết được giữa một cô hầu nhỏ như Trần Dao lại có mối quan hệ lớn như vậy với Tống gia. Không chỉ vậy mà vai vế của cô ấy còn rất lớn nữa chứ.
Khoan đã, nếu như vậy thì chẳng phải Trần Dao sẽ gọi Tống Bảo Kiều là chị họ sao? Nhưng Lục Nam Kỳ và Lục Nam Trấn gọi bà ấy là thím Lý… Nhưng Trần Dao lại gọi là chị họ…
Còn có An Tương gọi Diêu Tích Hân là thím út, gọi Tống Bảo Kiều là chị em tốt… Nhưng Trần Dao gọi Diêu Tích Hân… Là mẹ đó!
Ai da, cái cách xưng hô này đúng là sắp rối như tơ vò rồi đây.
- Phải rồi Lục Nam Kỳ, tớ nghe nó là cha của Đàm Tuyết Du đưa luật sư đến Nam Thành rồi đó. Cậu đã chuẩn bị xong hết chưa? Lần này phải kiện chết cô ta mới được!