Đừng nói là An Tương hay Đàm Tuyết Du, đến cả Lục Hạo Vinh và Lục Nam Kỳ cũng hơi bất ngờ trước sức chiến đấu trâu bò của Trần Dao đó. Hóa ra trước kia không phải cô hiền lành, mà là cô biết nhẫn nhịn, đến hôm nay khi đã bị đá động lòng tự tôn thì mới bộc phát. Nhưng còn chưa để Lục Nam Kỳ cảm thán bao lâu thì Lục Hạo Vinh đã huých nhẹ vào tay cậu ta, hiểu ý của cha mình Lục Nam Kỳ liền bước xuống cầm mấy bút ghi âm rồi mở lên.
Lúc này thì sắc mặt của Đàm Tuyết Du bắt đầu tái nhợt, đoạn đầu tiên thì chỉ là Đàm Tuyết Du dùng những lời nói nhỏ nhẹ, nhưng sức công kích rất lớn. Tiếp theo lại là những lời nói mang hàm ý xúc phạm đến nhân cách của Trần Dao, nghi ngờ cô gian díu với nam nhân bên ngoài rồi bắt Lục Nam Trấn đổ vỏ. Cuối cùng chính là đoạn Đàm Tuyết Du kêu Trần Dao hãy ra giá đi, đến lúc này thì tức nước vỡ bờ, Trần Dao mới lên tiếng nói mấy câu.
Nhưng trong cả đoạn ghi âm đều không nghe thấy tiếng xô xát, nếu như vậy thì tại sao Đàm Tuyết Du lại té nằm trên đất, không chỉ vậy mà còn làm lên gương mặt ấm ức tuổi thân, vì nhìn thấy cô ta như thế nên An Tương mới tức giận mà mắng Trần Dao không biết điều. Nhưng rõ ràng là bà ấy không có ý gì cả, tại sao lần nào cũng là bà ấy sai vậy chứ?
- Nam Kỳ... Chuyện này...
- Mẹ vẫn chưa nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta sao? Mẹ đừng chấp mê bất ngộ như vậy chứ, Đàm Tuyết Du rõ ràng là cố ý công kích, vu khống người khác, nếu Trần Dao đem thứ này đi tố cáo cô ta thì cũng đủ để cô ta phải bồi thường một khoảng tiền lớn rồi đó.
An Tương vẫn không dám tin vào những gì mình nghe, bà ấy lại có chút khó khăn đưa mắt nhìn về Đàm Tuyết Du, sau đó còn hỏi:
- Tiểu Du... Con thật sự xem nhẹ tình cảm như vậy sao?
- Bác gái... Con không có... Là Trần Dao đã gài bẫy con! Đúng rồi, là cô ta đã gài bẫy con... Con thật sự không có ý này đâu, bác gái... Bác phải tin con.
Lúc này Đàm Tuyết Du còn bám chặt lấy tay của An Tương, nhưng có lẽ bà ấy đã quá thất vọng rồi về cô ta rồi, nên cũng chỉ hất một cái, sau đó trực tiếp đi lên phòng mà không nói gì nữa.
Còn Lục Nam Kỳ thì lại đưa mắt nhìn cô ta, chán ghét nói:
- Còn không chịu về nữa à? Cô nghĩ những gì cô nói đều là vô ý thôi sao? Chờ đi, nếu như Dao Dao muốn thì tôi sẽ chính thức khởi kiện cô cố ý bôi nhọ danh dự người khác, cô chờ giấy triệu tập từ tòa án đi là vừa!
[...]
Còn Trần Dao sau khi rời khỏi Lục trạch thì cô đã thông minh hơn rồi, hơn nữa bây giờ cô cũng không còn là người hầu nhà họ Lục nữa, cô có quyền tự do công dân, tại sao phải nhịn nhục vì một gia đình không hoan nghênh mình chứ. Hơn nữa cô cũng đã có việc làm ổn định, có nhà ở, có gia đình, còn có chị Chu Tiểu Đồng, mặc kệ con của cô có cha hay không thì cô vẫn lo tốt cho nó.
Thà rằng con của cô không có cha, còn hơn phải lớn lên trong một ngôi nhà đầy sự nghi ngờ, oán tính.
Tuy nhiên thì lúc này Lục Nam Trấn cũng đã đuổi kịp cô, anh nắm lấy tay của Trần Dao, sau đó nói:
- Dao Dao, em tính đi đâu vậy?
Nhưng Trần Dao có lẽ đã hạ quyết tâm rồi, cô dừng lại ở bên đường, sau đó nhẹ nhàng gạt tay của Lục Nam Trấn ra, rồi đưa mắt nhìn anh, nói:
- Nam Trấn, em mệt rồi. Phu nhân không thích em, mà đã không thích thì cho dù em có làm gì thì bà ấy cũng không thích em... Thôi thì em cũng chẳng muốn gượng ép bản thân làm gì, nếu như bà ấy không thích em thì thôi vậy, em sẽ tự mình nuôi con... Sau này anh đừng đến nữa.
Dừng một chút, Trần Dao lại nói:
- Chúng ta chia tay đi.
Lục Nam Trấn bất ngờ, trong kế hoạch của họ đâu có nói đến chuyện này, ngay lập tức anh liền khẩn trương mà hai tay nắm lấy tay cô, còn liên tục lắc đầu, nói:
- Dao Dao, em đừng giận, anh không có ý gì với Đàm Tuyết Du cả... Anh cũng không muốn sống thiếu em, Dao Dao... Nếu em thấy không được thì chúng ta ra ngoài sống, hoặc thậm chí là đến thành phố khác sống... Anh không cần làm Thiếu gia gì nữa, anh chỉ cần em thôi Dao Dao.
Nhưng Trần Dao lại lạnh lùng rút tay lại, cô đưa mắt nhìn anh, sau đó chỉ cười nhạt, đáp:
- Kết hôn với anh? Đến thành phố khác sống? Sau đó thì sao? Sau đó thì lại có Đàm Tuyết Du số một rồi Đàm Tuyết Du số hai, chẳng lẽ mỗi lần như vậy thì chúng ta đều chuyển đi? Lục Nam Trấn, em mệt rồi... Em thật sự rất mệt rồi. Sau này anh đừng đến tìm em nữa, chúng ta cũng cắt đứt từ đi đây, quay trở về hai năm trước, anh không quen em, em cũng không quen anh.
Đến đây thì Trần Dao đã quay lưng lại với anh, sau đó thì bước đi được hai bước, rồi lại dừng lại, hít một hơi thật sâu, sau đó nói:
- Lục Nam Trấn, hai năm qua là sai lầm, chúng ta đừng nên lún quá sâu vào nó nữa. Chuyện gì qua rồi cứ để nó qua đi, anh cứ làm thiếu gia của anh, em cũng quay về cuộc sống của em... Từ nay về sau... Chúc anh một đời an yên.
Nói xong thì Trần Dao cũng thẳng bước rời đi mà không ngoảnh mặt lại dù chỉ một lần. Riêng Lục Nam Trấn thì nửa muốn đuổi theo cô, nửa lại không dám đuổi theo cô. Vì theo như tính nghiêm trọng của lần này thì nếu anh còn cố chấp bám theo thì e rằng cô sẽ một lần nữa rời đi, đến lúc đó thì anh sẽ mãi mãi không tìm được cô.
Trước tiên thì anh phải nhắn cho Chu Tiểu Đồng đã, nhờ cô ấy giữ Trần Dao lại, thời gian vẫn còn, miễn là Trần Dao vẫn còn ở đó thì anh vẫn có cơ hội... Chắc chắn rồi, anh vẫn còn cơ hội!
Lúc này thì sắc mặt của Đàm Tuyết Du bắt đầu tái nhợt, đoạn đầu tiên thì chỉ là Đàm Tuyết Du dùng những lời nói nhỏ nhẹ, nhưng sức công kích rất lớn. Tiếp theo lại là những lời nói mang hàm ý xúc phạm đến nhân cách của Trần Dao, nghi ngờ cô gian díu với nam nhân bên ngoài rồi bắt Lục Nam Trấn đổ vỏ. Cuối cùng chính là đoạn Đàm Tuyết Du kêu Trần Dao hãy ra giá đi, đến lúc này thì tức nước vỡ bờ, Trần Dao mới lên tiếng nói mấy câu.
Nhưng trong cả đoạn ghi âm đều không nghe thấy tiếng xô xát, nếu như vậy thì tại sao Đàm Tuyết Du lại té nằm trên đất, không chỉ vậy mà còn làm lên gương mặt ấm ức tuổi thân, vì nhìn thấy cô ta như thế nên An Tương mới tức giận mà mắng Trần Dao không biết điều. Nhưng rõ ràng là bà ấy không có ý gì cả, tại sao lần nào cũng là bà ấy sai vậy chứ?
- Nam Kỳ... Chuyện này...
- Mẹ vẫn chưa nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta sao? Mẹ đừng chấp mê bất ngộ như vậy chứ, Đàm Tuyết Du rõ ràng là cố ý công kích, vu khống người khác, nếu Trần Dao đem thứ này đi tố cáo cô ta thì cũng đủ để cô ta phải bồi thường một khoảng tiền lớn rồi đó.
An Tương vẫn không dám tin vào những gì mình nghe, bà ấy lại có chút khó khăn đưa mắt nhìn về Đàm Tuyết Du, sau đó còn hỏi:
- Tiểu Du... Con thật sự xem nhẹ tình cảm như vậy sao?
- Bác gái... Con không có... Là Trần Dao đã gài bẫy con! Đúng rồi, là cô ta đã gài bẫy con... Con thật sự không có ý này đâu, bác gái... Bác phải tin con.
Lúc này Đàm Tuyết Du còn bám chặt lấy tay của An Tương, nhưng có lẽ bà ấy đã quá thất vọng rồi về cô ta rồi, nên cũng chỉ hất một cái, sau đó trực tiếp đi lên phòng mà không nói gì nữa.
Còn Lục Nam Kỳ thì lại đưa mắt nhìn cô ta, chán ghét nói:
- Còn không chịu về nữa à? Cô nghĩ những gì cô nói đều là vô ý thôi sao? Chờ đi, nếu như Dao Dao muốn thì tôi sẽ chính thức khởi kiện cô cố ý bôi nhọ danh dự người khác, cô chờ giấy triệu tập từ tòa án đi là vừa!
[...]
Còn Trần Dao sau khi rời khỏi Lục trạch thì cô đã thông minh hơn rồi, hơn nữa bây giờ cô cũng không còn là người hầu nhà họ Lục nữa, cô có quyền tự do công dân, tại sao phải nhịn nhục vì một gia đình không hoan nghênh mình chứ. Hơn nữa cô cũng đã có việc làm ổn định, có nhà ở, có gia đình, còn có chị Chu Tiểu Đồng, mặc kệ con của cô có cha hay không thì cô vẫn lo tốt cho nó.
Thà rằng con của cô không có cha, còn hơn phải lớn lên trong một ngôi nhà đầy sự nghi ngờ, oán tính.
Tuy nhiên thì lúc này Lục Nam Trấn cũng đã đuổi kịp cô, anh nắm lấy tay của Trần Dao, sau đó nói:
- Dao Dao, em tính đi đâu vậy?
Nhưng Trần Dao có lẽ đã hạ quyết tâm rồi, cô dừng lại ở bên đường, sau đó nhẹ nhàng gạt tay của Lục Nam Trấn ra, rồi đưa mắt nhìn anh, nói:
- Nam Trấn, em mệt rồi. Phu nhân không thích em, mà đã không thích thì cho dù em có làm gì thì bà ấy cũng không thích em... Thôi thì em cũng chẳng muốn gượng ép bản thân làm gì, nếu như bà ấy không thích em thì thôi vậy, em sẽ tự mình nuôi con... Sau này anh đừng đến nữa.
Dừng một chút, Trần Dao lại nói:
- Chúng ta chia tay đi.
Lục Nam Trấn bất ngờ, trong kế hoạch của họ đâu có nói đến chuyện này, ngay lập tức anh liền khẩn trương mà hai tay nắm lấy tay cô, còn liên tục lắc đầu, nói:
- Dao Dao, em đừng giận, anh không có ý gì với Đàm Tuyết Du cả... Anh cũng không muốn sống thiếu em, Dao Dao... Nếu em thấy không được thì chúng ta ra ngoài sống, hoặc thậm chí là đến thành phố khác sống... Anh không cần làm Thiếu gia gì nữa, anh chỉ cần em thôi Dao Dao.
Nhưng Trần Dao lại lạnh lùng rút tay lại, cô đưa mắt nhìn anh, sau đó chỉ cười nhạt, đáp:
- Kết hôn với anh? Đến thành phố khác sống? Sau đó thì sao? Sau đó thì lại có Đàm Tuyết Du số một rồi Đàm Tuyết Du số hai, chẳng lẽ mỗi lần như vậy thì chúng ta đều chuyển đi? Lục Nam Trấn, em mệt rồi... Em thật sự rất mệt rồi. Sau này anh đừng đến tìm em nữa, chúng ta cũng cắt đứt từ đi đây, quay trở về hai năm trước, anh không quen em, em cũng không quen anh.
Đến đây thì Trần Dao đã quay lưng lại với anh, sau đó thì bước đi được hai bước, rồi lại dừng lại, hít một hơi thật sâu, sau đó nói:
- Lục Nam Trấn, hai năm qua là sai lầm, chúng ta đừng nên lún quá sâu vào nó nữa. Chuyện gì qua rồi cứ để nó qua đi, anh cứ làm thiếu gia của anh, em cũng quay về cuộc sống của em... Từ nay về sau... Chúc anh một đời an yên.
Nói xong thì Trần Dao cũng thẳng bước rời đi mà không ngoảnh mặt lại dù chỉ một lần. Riêng Lục Nam Trấn thì nửa muốn đuổi theo cô, nửa lại không dám đuổi theo cô. Vì theo như tính nghiêm trọng của lần này thì nếu anh còn cố chấp bám theo thì e rằng cô sẽ một lần nữa rời đi, đến lúc đó thì anh sẽ mãi mãi không tìm được cô.
Trước tiên thì anh phải nhắn cho Chu Tiểu Đồng đã, nhờ cô ấy giữ Trần Dao lại, thời gian vẫn còn, miễn là Trần Dao vẫn còn ở đó thì anh vẫn có cơ hội... Chắc chắn rồi, anh vẫn còn cơ hội!