• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này thì Lục Nam Trấn cũng rất vui mừng mà đứng dậy, sau đó cũng không quên nắm lấy tay của Trần Dao rồi cùng cô đi đến trước mặt cô gái kia, nhìn một loạt từ trên xuống dưới thì anh lại cười nói:

- Đã lâu không gặp, không ngờ hôm nay lại có thể gặp được em đấy, Giai Thù.

Nghe đến cái tên này thì Trần Dao mới sực nhớ ra, cô gái này có tên là Lý Giai Thù hay còn được biết đến với tài năng cầm nghệ rất điêu luyện, bình thường muốn gặp cô ấy cũng là chuyện khó như lên trời. Lý gia đời đời được biết đến là một gia tộc có truyền thống về cầm nghệ, tất cả những loại nhạc cụ đều là xứng danh với thứ cẩm tốt nhất, nhưng thành viên Lý gia cũng là cầm sư nổi tiếng bậc nhất nơi này. Hơn nữa Lý Giai Thù và Lục Nam Kỳ còn là bạn học cũ nữa chứ.

Hiển nhiên khi nhìn thấy một người bạn cũ đã lâu không gặp thì cả hai sẽ có sự vui vẻ nhất định, tuy nhiên thì với cảm nhận ban đầu của Trần Dao thì người chị gái này hình như không xấu lắm. Đúng lúc Lý Giai Thù lại nhìn sang

Trần Dao, cô ấy liền nở một nụ cười dịu dàng, rồi nói:

- Đây là cô vợ nhỏ mà khiến anh mất ăn mất ngủ để theo đuổi sao?

Sau đó thì Lý Giai Thù còn tiến lên một bước, đưa tay ra trước mặt của Trần Dao, rồi lại mỉm cười, nói:

- Chào em, chị là Lý Giai Thù, là bạn cũ của Nam Kỳ, cũng xem như là bạn cũ của anh Nam Trấn, hân hạnh được biết em.- Chào chị, em là Trần Dao.

Nhưng khi Lý Giai Thù bắt được tay của Trần Dao thì cô ấy bất chợt lại có chút giật mình, nhìn vào gương mặt thì

Trần Dao cũng gợi lên cho cô ấy nhớ đến một người, tuy nhiên thì ngay sau đó Lý Giai Thù lại lập tức gạt bỏ ý nghĩ đó trong đầu. Còn Lục Nam Trấn và Lục Nam Kỳ thì lại có ý định muốn mời Lý Giai Thù đi ăn một bữa, xem như là chào mừng sự trở lại của cô ấy, hiển nhiên là Lý Giai Thù cũng đồng ý.

Trong lúc này thì nhìn ba người rất hòa hợp, đến mức Trần Dao không biết nên xen vào ở chỗ nào. Bất chợt cô lại tự mình bày vẽ ra rất nhiều viễn cảnh tương lai, nhưng rồi cũng chính cô tự mình phủi sạch nó, lúc này Lý Giai Thù thấy cô có vẻ không tập trung lắm liền lên tiếng nói trước:

- Dao Dao nè, chị gọi em như vậy có được không?

- Vâng ạ.

- Ừm... Chị thấy em rất xinh xắn đáng yêu, nhưng chị cũng chưa biết rõ em là người ở đâu nữa, em là người ở Tây Thành sao? Hay là ở người ở Nam Thành?

Nếu như tính từ trước đến giờ, trước khi được bọn buôn người bán cho Lục gia thì hình như cô sống ở Nam Thành, nhưng còn trước đó thì cô cũng không rõ nữa... Có thể là Bắc Thành, hoặc Đông Thành cũng nên...



Có lẽ Lục Nam Trấn biết cô không biết nên trả lời thế nào nên liền nhanh chóng giúp cô giải vây, và khẳng định cô là người Tây Thành. Nghe vậy thì Lý Giai Thù cũng chỉ "A" một tiếng, nhưng tại sao Trần Dao lại cảm thấy chữ à của cô ấy lại có gì rất kì quái... Hình như là đang thất vọng thì phải, nhưng thất vọng cái gì mới được chứ?

- Vừa hay cuối tuần này em phải về Nam Thành gặp ông nội, hai người và Dao Dao có muốn đến Nam Thành chơi không? Cũng lâu rồi chúng ta không đến Nam Thành mà.

Lục Nam Kỳ thì trực tiếp đồng ý, nhưng Lục Nam Trấn lại có chút do dự, không phải là anh lo cho công việc ở đây, mà anh lo cho sức khỏe của Trần Dao. Nói sao thì bây giờ cô cũng đang mang thai, mà đứa bé vẫn chưa thực sự gọi ổn định, lỡ như trên đường đi chơi có xảy ra chuyện gì thì sao đây? Không chỉ thế mà từ Tây Thành đến nhà tổ

Lý gia ở Nam Thành lại rất xa, không chỉ phải đi bằng máy bay mà còn phải ngồi tàu lửa nữa, một đoạn đường xa như thế thì anh cũng không yên tâm.

- Có lẽ không được rồi, Dao Dao hiện tại đang mang thai, có lẽ không tiện lắm.

Lý Giai Thù nghe thấy Trần Dao thì cũng rất ngạc nhiên, nhìn tuổi tác của cô thì chắc hẳn chỉ tầm mười tám, mười chín tuổi thôi mà đã mang thai rồi á? O nhưng mà cô ấy cũng chưa nghe đến chuyện Lục Nam Trấn kết hôn mà nhỉ, vậy là hai người họ vẫn chưa kết hôn sao?

Ngay lúc này thì trí tưởng tượng của Lý Giai Thù liền lập tức bật công tắc, vẽ ra bảy bảy bốn mươi chín cái tình tiết cấu huyết, sau đó còn nhìn Lục Nam Trần rồi trách móc, nói:

- Lục Nam Trấn, em không nghĩ anh lại tệ như vậy luôn đó. Con gái nhà người ta mang thai rồi mà anh còn chưa cưới người ta, sao vậy? Lẽ nào anh định bỏ con người ta à? Hay anh định đợi tới khi con anh gọi người khác là cha thì anh mới hối hận. Em đúng là nhìn lầm anh rồi!Còn chưa đợi Lục Nam Trấn giải thích thì Lý Giai Thù lại nằm lấy tay của Trần Dao, rồi còn tỏ ra rất đau lòng và đồng cảm, nhẹ nhàng xoa xoa tay của cô, rồi nói:

- Dao Dao, hay là em cùng chị tới Nam Thành đi, ở nhà của chị có nhiều anh em họ lắm, bất quá chị nói là em bị trai đều lừa gạt, bây giờ thân gái một mình như vậy thật sự không yên tâm. Nhưng em cũng đừng lo, dù mấy anh em họ của chị không giàu như Lục Nam Trấn, nhưng chắc chắn họ sẽ yêu thương con của em như con ruột của họ. Được không Dao Dao?

Nhưng ngay lúc này thì Lục Nam Trấn liền trực tiếp giành lại tay của Trần Dao, anh còn liếc Lý Giai Thù một cái, rồi nói:

- Lý Giai Thù, muốn đào góc tường thì cũng nên nhìn cho rõ là tường nhà ai.

Lúc này thì Lục Nam Kỳ cũng không nhịn được mà bật cười, sau đó cũng phải nói giúp ông anh hai của mình mấy câu, chứ nếu không thì chắc Lục Nam Trấn sẽ thật sự mất vợ thôi.

- Cũng không phải là anh hai không chịu cưới, mà là người ta không muốn gả cho anh ấy đó thôi.

- Lục Nam Kỳ, em im miệng đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK