• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày tiếp theo sau đó thì Lục Nam Trấn cũng có đến tìm Trần Dao, cô cũng không né tránh mà vẫn gặp anh, chỉ là không còn nhiệt tình đón tiếp nữa, lúc đó thì Thầm Định Phi cũng nhìn ra được sự thay đổi của Trần Dao nhưng cậu ấy cũng không phải kẻ thừa nước đục thả câu, nên cũng chỉ im lặng quan sát mà thôi.

Hơn nữa sắp đến bọn họ còn có kế hoạch dạy dỗ Đàm Tuyết Du một trận cơ mà, trước mắt thì vẫn nên im lặng ở chỗ của Trần Dao, vì nếu để cô biết thì kế hoạch của bọn họ xem như là phải bỏ đi rồi.

Còn Lục Nam Trấn thì đến gặp cô, cũng mua cho cô rất nhiều thứ, hiển nhiên Trần Dao cũng không từ chối, nói sao thì đứa bé cũng là con của anh, thì cho anh bồi bổ cho con mình cũng không quá đáng, chỉ là bản thân Trần Dao lại không thích trò chuyện với anh thôi. Mặc kệ rằng bây giờ Lục Nam Trấn vẫn luyền thuyên ở đó, nhưng

Trần Dao cũng chỉ xem như là gió thoảng qua tai.

Mãi cho đến một đêm tối, thời tiết bắt đầu xấu đi, theo như dự báo thì tối nay sẽ có tuyết rới, nhưng Lục Nam Trấn vẫn ngoan cố đứng ở trước cửa tiệm hoa mà không chịu về, mặc kệ cho Chu Tiểu Đồng có nói gì, hay thậm chí là bị Lục Nam Kỳ đến kéo về cũng không về, nhất quyết mà ở dưới nhà của cô.

Vốn dĩ Trần Dao cũng xót xa lắm chứ, nói sao thì người đàn ông đó cũng là người mà cô yêu, nhìn thấy anh đứng ở dưới trời tuyết thì cô đã rất đau lòng rồi, tuy nhiên thì cô cũng không muốn bày tỏ quá nhiều thái độ, cô sợ rằng chính bản thân cho hi vọng rồi lại thất vọng, nên Trần Dao cũng chỉ đứng ở trong phòng nhìn xuống phía dưới.Lúc này thì Chu Tiểu Đồng vừa đem cho cô một ít nước ấm, lại nhìn theo tầm mắt của cô hướng xuống dưới nhà, chị ấy liền nói:

- Có thể tối nay sẽ có bão tuyết đó, Dao Dao... Dù sao thì anh ta cũng không có lỗi, hà cớ gì phải chiến tranh lạnh với anh ta như vậy chứ?

- Em sợ bản thân không cầm lòng được.

- Nếu đã không cầm lòng được thì cứ nghe theo trái tim của mình đi... Nói sao thì chị cũng thấy chuyện đó đâu liên quan gì đến Lục Nam Trấn, chẳng phải ngay từ đầu anh ta cũng đã bày tỏ rõ quan điểm của mình rồi sao? Có thể không cần Lục gia, chỉ để ở bên em... Một người đàn ông như vậy, bây giờ khó tìm lắm.

Trần Dao nghe thấy cũng chỉ băm môi mà không nói gì, lúc này Chu Tiếu Đồng cũng chỉ biết thở dài rồi về phòng.Tuyết bắt đầu rơi dày hơn rồi, mà Lục Nam Trấn lại không thích trời lạnh, nếu như anh không nhanh chóng quay về thì sẽ chết cóng mất. Nhưng mà khi Trần Dao nhìn xuống chỗ anh đang ngồi, thì có lẽ Lục Nam Trấn không có ý định về nhà.

Đến lúc này rồi thì trái tim của Trần Dao cũng đã mềm nhũn hết cả rồi, trực tiếp lấy một chiếc áo ấm lớn nhất của mình rồi bước xuống nhà. Khi Lục Nam Trấn nhìn thấy cô thì anh đã khẩn trương đến mức phải đứng dậy, lúc này



Trần Dao mới bước đến chỗ của anh, sau đó thì cũng khoác áo cho anh, còn nói:

- Anh muốn chết cóng ở đây sao!

- Dao Dao...

- Đừng nói nữa, vào trong rồi nói, nếu anh ngất xỉu ở đây thì không ai đưa anh vào nhà được đầu.

Nói xong thì Trần Dao cũng đi vào nhà trước, còn Lục Nam Trấn lại lẽo đẽo theo sau. Đến khi đã vào trong nhà rồi thì anh mới ôm lấy cô từ phía sau, còn nhẹ nhàng tựa cằm lên vai của cô, nói:

- Dao Dao... Đừng tức giận nữa nha.

Lúc này thì Trần Dao mới quay người lại nhìn anh, sau đó thì cũng không đáp mà chỉ nắm lấy tay anh đưa vào phòng, đặt Lục Nam Trấn ngồi lên giường rồi cô mới xuống nhà rót một ít nước nóng vào trong túi giữ nhiệt, sẵn tiện cũng lấy cho anh một cốc nước ấm.

Ngay khi lên phòng thì liền dúi túi nước giữ nhiệt vào tay anh, để anh tự mình sưởi ấm, sau đó thì liền đặt cốc nước ở tủ đầu giường, rồi nói:

- Lục Nam Trấn, anh thấy làm vậy có ý nghĩa không?

- Có chứ, chẳng phải em đã xuống gặp anh rồi sao? Hơn nữa em còn chịu nói chuyện với anh.

- Lục Nam Trấn, anh có điên không hả! Trên đời này thiếu gì nữ nhân, tại sao cứ phải bám dính lấy em làm gì. Anh cứ về nhà nghe theo mẹ anh đi, kết hôn với người mà bà ấy xem trọng, còn hơn là ở đây chịu cực chịu khổ vì một đứa không biết điều như em.

Ngay lập tức Lục Nam Trấn liền lắc đầu, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay nhỏ của Trần Dao, sau đó còn xoa xoa nhẹ, mỉm cười nói:



- Dao Dao ngoan, không được nghĩ linh tinh, anh đã nói rồi mà. Anh không lấy ai khác ngoài em, hơn nữa mẹ cũng đã không còn qua lại với Đàm Tuyết Du nữa rồi. Bà ấy biết bộ mặt thật của cô ta rồi, cũng đã biết em không như những gì mà bà ấy nghĩ... Mẹ chấp nhận rồi, chỉ còn chờ em thôi.

Trần Dao cũng nhíu mày bán tín bán nghi, cô không nghĩ một người như An Tương lại dễ dàng bị vài ba cầu của cô mà thay đổi suy nghĩ đó. Lỡ như sau này lại xuất hiện thêm một Đàm Tuyết Du hay hai Đàm Tuyết Du nữa thì sao đây? Đến lúc đó chẳng phải cô lại phải chịu những lời đàm tiếu nói ra nói vào nữa à?

- Dao Dao, anh thật sự không muốn xa em chút nào... Chỉ cần em gật đầu thôi, chúng ta sẽ không cần phải liên quan đến Lục gia nữa, chúng ta chỉ là chúng ta thôi... Có được không? Dao Dao...Trần Dao cũng chỉ thở dài không nói, cô thật sự đuối lý với người đàn ông ngang ngược này mà. Nhưng cô lại không hiểu nổi tại sao Lục Nam Trấn lại phải bất chấp như vậy chứ, so với việc được kết hôn với cô thì chẳng phải ở nhà an an ổn ổn làm đại thiếu gia sẽ tốt hơn sao? Vì một người như cô, đáng sao?

- Lục Nam Trấn, anh nói ra những lời này mà không suy nghĩ sao? Lão gia và phu nhân nuôi anh lớn đến chừng này tuổi, anh thì hay rồi, lại vì một đứa con gái mà nói có thể rời bỏ Lục gia. Anh làm vậy không thấy tội lỗi nhưng em thì không gánh nổi cái tội xúi giục anh làm phản đâu.

Lúc này thì Lục Nam Trấn mới nhận ra là Trần Dao đang nói đùa, vậy có nghĩa là cô đã chấp nhận tha thứ cho anh rồi. Một giây sau thì Lục Nam Trấn liền kéo cô lại rồi ôm cô vào lòng, còn nhỏ giọng nói:

- Dao Dao, vậy chúng ta đừng làm tội nhân Lục gia nữa, chúng ta làm người nhà đi.

Nhưng Trần Dao bây giờ vẫn còn có chút hoảng, cái tên Lục Nam Trấn này đúng là không biết cẩn thận gì cả. Bây giờ cô vẫn còn đang mang thai đó, lỡ mà có chuyện gì thì chẳng phải cả cô và em bé đều có chuyện à? Thật là hết nói nổi anh rồi.

- Lục Nam Trấn, anh đúng là đồ ngốc mà.

- Anh là đồ ngốc, đổ ngốc... Anh đúng là đồ ngốc. Nhưng đổ ngốc như anh lại biết yêu em đó. Dao Dao, anh yêu

em!

#Yu~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK