Mục lục
Minh hôn âm duyên - Nhật ký tìm vợ của thiếu gia ma - Khương Lâm - Chu Nguyên Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 516

Tôi hơi sửng sốt, quay đầu lại nhìn về phía anh ấy: “Nguyên Hạo, anh có ý gì đấy?”

Trên mặt Chu Nguyên Hạo mang theo nụ cười thần bí khó lường, anh giơ tay lên, chậm rãi vuốt ve trên gương mặt tôi, nói: “Thật không ngờ, sau khi em đầu thai chuyển thế dáng vẻ lại xấu xí như vậy. Em có biết tôi phải chịu đựng nỗi buồn nôn ra sao mới có thể quan hệ với em hay không?”

Tôi cảm thấy trong đầu ầm một tiếng giống như nổ tung, lập tức ném cần câu cá trong tay ra, đứng lên nói: “Nguyên Hạo, anh đang nói hươu nói vượn cái gì vậy?”

Tôi còn chưa nói xong, cơ thể của tôi hơi lung lay, lại ngã ngồi về trên ghế: “Tôi, sao đầu của tôi lại choáng váng như vậy?”

Dường như tôi nhớ tới cái gì, nhìn sang ly rượu cocktail kia: “Anh, anh đã bỏ thuốc vào trong rượu của tôi đúng không?”

“Đúng vậy.” Anh ấy đưa tay ôm ngang người tôi kéo lên: “Sau khi đầu thai chuyển thế, em không chỉ thay đổi gương mặt mà đầu óc cũng biến thành ngu đần. Em không nhớ ra tôi thì thôi, đã vậy còn tin tưởng đàn ông giống như tôi sẽ thích phụ nữ như em sao, thật đúng là buồn cười mà.”

Lòng tôi đột nhiên thắt chặt, không dám tin nhìn anh ấy, nước mắt xuôi theo hai má mà rơi xuống.

Thật ra không phải tôi không nghĩ tới, anh ấy vừa đẹp trai lại còn có tiền, tốt như vậy làm sao sẽ thích phụ nữ cái gì cũng kém tắm như tôi được chứ?

Nhưng mà những nghi ngờ của tôi đã bị tình yêu hòa tan, tôi không chịu tin tưởng là anh ấy đang dối gạt tôi.

Anh ấy nói đúng, là do tôi quá ngu đần mà thôi.

Anh ấy đưa tôi vào trong khoang thuyền, đẩy tôi một cái. Tôi cảm giác có một luồng sức manh thật lớn mạnh mẽ đập tôi lên trên vách tường, sau đó hai cục băng sắc lạnh đột nhiên bay tới, cứ thế đâm thật sâu vào trong lòng bàn tay của tôi, đóng tôi dính vào trên tường.

“A!” Tôi đau đớn hét lên thảm thiết, bắp thịt toàn thân cũng vì đau đớn mà run rẩy: “Nguyên Hạo, vì sao anh phải làm như vậy?”

Ánh mắt Chu Nguyên Hạo lạnh như băng, giống như đao thương và chất độc, tới lui tàn phá trên người của tôi, quát lên: “Em thật sự không nhớ gì cả sao?”

Tôi khóc đến nỗi nước mắt giàn giụa, dùng sức lắc đầu. Anh ấy bóp lấy cổ tôi, ép tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ấy.

“Có lẽ em đã quên, nhưng mà tôi lại nhớ rất rõ ràng rành mạch. Kiếp trước em nhốt tôi bên trong địa ngục dung nham, làm cho tôi phải chịu đựng cực hình bị nham thạch nóng chảy thiêu đốt thân thể suốt ba trăm năm.” Đáy mắt Chu Nguyên Hạo tràn ngập lửa giận và thù hận, đã thiêu đốt lý trí và linh hồn của tôi.

“Mỗi một ngày tôi ở bên trong nham thạch nóng chảy, trong đầu tôi đều lập kế hoạch phải trả thù em ra sao.” Anh ấy cười lạnh một tiếng: “Tôi đã thành công, tôi khiến cho em bị thiên đạo trừng phạt, chuyển thế trở thành người phàm. Tôi cũng đã chuyển thế làm người, tiếp cận em, làm cho em yêu tôi. Lúc tôi làm cho em yêu tôi, yêu đến không có cách nào tự kiềm chế được nữa, đó chính là lúc tôi trả thù em đấy.”

Anh ấy lùi về phía sau một bước, cười lạnh nói: “Dù sao, chỉ có ở khoảnh khắc mà một người hạnh phúc nhất, phá huỷ đi tất cả hạnh phúc của người đó, thì mới có thể khiến cho người đó càng thêm đau khổ.”

Dứt lời, trên tay của anh ấy xuất hiện một cái roi Hắc Long điện quang, khóe miệng anh nhếch lên, âm lãnh đến tột cùng, giống như nụ cười của rắn độc vậy. Anh vung tay lên, roi hung hăng đánh tới về phía tôi.

Tôi đau, đau đến tận xương tuỷ.

Nhưng mà đau đớn trên thân thể, vĩnh viễn đều không bằng được nỗi đau trong lòng tôi. Tôi trơ mắt nhìn người mà tôi hết sức yêu thương, người đã từng nói ra lời thề non hẹn biển với tôi. Người đàn ông đã từng hứa bằng lòng nắm tay tôi cả đời đang dùng roi không ngừng quất tôi, mỗi một roi quất trên người tôi cũng giống như dùng con dao găm cứa xé trái tim của tôi vậy.

Tình yêu bắt đầu biến thành thù hận.

Nỗi căm hận vô tận bao phủ lấy tôi, tôi hung dữ nhìn người đàn ông trước mặt kia, một cái ý niệm bắt đầu lan tràn trong đầu, trong lòng tôi.

Giết anh ấy, tôi muốn giết anh ấy, giết chết người đàn ông đã lừa gạt tình cảm của tôi này.

“Khương Lăng, Khương Lăng, em mau tỉnh lại đi.” Hai mắt đẫm lệ, dường như tôi nghe được có ai đó đang nhẹ nhàng vuốt ve mặt của tôi. Tôi thật vất vả mới mở to mắt ra, nhìn thấy cái người mà tôi đã yêu đến tận xương cốt kia, khuôn mặt mà tôi đồng thời cũng hận đến tận xương tuỷ.

“Chu Nguyên Hạo!” Tôi tràn ngập hận ý nói: “Anh rõ ràng dám lừa gạt tôi, tôi hận anh!” Nói xong, tôi cầm dao găm lên, hung hăng đâm vào trong ngực anh ấy.

Chu Nguyên Hạo cơ bản không ngờ được rằng tôi lại bất thình lình ra tay với anh ấy, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ. Tôi bỗng nhiên cũng khôi phục lại tâm trí, nhìn sang xung quanh, phát hiện bản thân vẫn còn ở trong tòa trang viên kia, ở cách đó không xa, một con Quái vật trăm mắt đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK