Chương 430
Trương Xương Thành hừ lạnh một tiếng: “Thì sao? Vừa rồi trong chiến, Mao Sơn chúng tôi xuất lực nhiều nhất, thực lực cũng cực mạnh, bảo vật Côn Ngô kiếm này vốn nên thuộc về chúng tôi.”
“Nói bậy!” Đối diện có một người cao lớn lại cơ bắp đầy người cao giọng nói, “Phái Lao Sơn chúng tôi cũng hết toàn lực, vừa rồi giết quái vật, cũng có một phần công lao của chúng tôi, đệ tử Lao Sơn chúng tôi đã chết nhiều như vậy, đương nhiên kiếm này là thuộc về chúng tôi.”
“Chư vị, đừng bàn cãi nữa.” Một giọng nói già nua trầm thấp truyền tới, tôi vừa thấy, hóa ra người tới là một hòa thượng đầu trọc, trong tay ông ta cầm một cây Đạo Mang Côn, trên người mặc một bộ tăng bào, mặc dù lớn tuổi nhưng da dẻ vẫn hồng hào, chòm râu vừa dài đến ngực, nhưng trông rất bẩn thỉu, thoạt nhìn có vẻ rất ghê tởm.
Vị hòa thượng này vừa xuất hiện, chưởng môn mấy đại môn phái và gia chủ của mấy đại gia tộc đều cúi đầu, lại thi lễ, nói: “Đức Tâm đại sư.”
Tôi đã từng nghe nói, vị này Đức Tâm đại sư này là trụ trì đại sư của Ngũ Thái sơn, đức cao vọng trọng ở giới tu đạo Hoa Quốc.
Đức Tâm đại sư hai tay tạo thành chữ thập, nói: “Các vị, đừng vì một thanh bảo kiếm mà mất hòa khí.”
“Đức Tâm đại sư, ngài là là người đức cao vọng trọng của giới tu đạo Hoa Quốc, chuyện này, mong ngài đến phân xử.” Một người đàn ông trung niên của phái Lao Sơn đi ra, trên mặt người đàn ông kia mang theo mỉm cười, bên mắt phải lại có một vết bớt to bằng nắm tay em bé, làm cho người ta cảm thấy một loại cảm giác nham hiểm.
Người này đúng là chưởng môn Cao Thanh Long của phái Lao Sơn, đừng nhìn vẻ ngoài ông ta thoạt nhìn chỉ có bốn năm mươi tuổi, kỳ thật là một ông cụ tám mươi hơn tuổi, nhưng mà trên người có trú nhan thuật, pháp thuật lại cực kỳ cao cường, mới nhìn tuổi còn trẻ như vậy.
Trương Xương Thành cũng không chịu yếu thế, trầm giọng nói: “Đức Tâm đại sư, ngài có cao kiến gì?”
Đức Tâm nói: “Quỷ vật là do các vị tự hợp lực với nhau để giết chết, lão nạp cũng không cách nào để phán xét xem kiếm Côn Ngô sẽ thuộc về ai, vậy thì các vị sẽ không phục. Chi bằng như vầy, tôi sẽ cầm kiếm Côn Ngô đi, tìm một ngày để tỷ thí một trận võ, hôm nay các môn phái lớn và các dòng họ lớn có thể cử đệ tử ra, ai là người thắng cuộc cuối cùng, thì thanh kiếm Côn Đô sẽ lập tức thuộc về người đó, các vị cảm thấy thế nào?”
Hai vị chưởng môn Lao Sơn và Mao Sơn liếc nhìn nhau, họ hừ lạnh lùng một tiếng, không nói thêm câu gì nữa, Lý chưởng môn Hoa Sơn thì cười ha hả nói: “Tôi thấy chủ ý này hay, trước đây không phải cũng đã có tiền lệ sao? Hơn bảy mươi năm về trước, thanh kiếm Long Tuyền trong truyền thuyết xuất thế, các môn phái lớn náo loạn không thể can được, không ai chịu nhường ai, suýt chút nữa đã gây ra thành họa lớn, cuối cùng trụ trì của Thiếu lâm tự phải ra mặt hòa giải, tổ chức một trận tỷ thí võ thuật thì rắc rối mới lắng xuống, cuối cùng thanh kiếm Long Tuyền kia thuộc về đệ tử của Mao Sơn.”
Đức Tâm đại sư gật đầu nói: “Nếu đã như vậy, thanh kiếm này, tạm thời để lão nạp giữ đi, không biết các vị đây có tin vào nhân phẩm của lão không?”
Chưởng môn Lao Sơn Cao Thanh Long nói: “Đức Tâm đại sư đức cao vọng trọng, dĩ nhiên là chúng tôi tin tưởng Đại sư rồi.”
Đức Tâm đại sư gật đầu một cái, nói: “Đã như vậy, lão nạp xem như mọi người không phản đối.” Vừa nói xong, ông xoay người đi tới chỗ ngai vàng màu đen kia, sau đó ông đưa tay ra sờ một cái, tìm thấy chuôi kiếm Côn Đô, vừa định rút thanh kiếm ra, thì bất chợt, từ trong đám người phái Mao Sơn có một tia sáng bắn ra, lao về phía sau lưng ông.
Sắc mặt của chưởng môn Mao Sơn – Trương Xương Thành thay đổi, ông ta gào lên một tiếng: “Đại sư cẩn thận, mau chóng vung phất trần loại bỏ tia sáng kia.” Lỗ tai của Đức Tâm đại sư cử động một cái, bỗng nhiên ông xoay người, tung một chưởng về phía ánh sáng kia, ba lực đạo nhất thời va chạm vào nhau, một âm thanh lớn nghe điếc cả tai vang lên, tia sáng kia phát nổ, ánh sáng trắng chói lan tỏa cả tòa chánh điện, tất cả mọi người đều vội vàng vận linh khí để chặn lại.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ tòa chánh điện đều bị bao trùm bởi tầng ánh sáng trắng, mọi người chỉ cảm thấy bị hoa mắt, hoàn toàn không nhìn thấy rõ bất kỳ thứ gì, lỗ tai thì ù ù, ngay cả âm thanh cũng không nghe rõ.
Tôi cắn chặt răng, không được, tôi phải tới hỗ trợ.
Tôi thầm niệm chú ở trong miệng, rồi dùng ngón tay vẽ một đường ở dưới đất, vòng lửa địa ngục vây quanh tôi lập tức bị dập tắt.
Tôi nhanh chóng bước ra ngoài, Vân Kỳ lớn tiếng nói: “Bọn họ đuổi giết em mà em lại nguyện ý đi giúp bọn họ ư? Khương Lăng, kiếp trước em cũng không phải không biết phân biệt tốt xấu.”
Tôi nhìn anh ta một cách lạnh lùng rồi nói: “Không phải là tôi cứu bọn họ, mà là chính tôi.”
Vừa dứt lời, tôi cũng không nhìn anh ta nữa, mà đi xuống men theo cầu thang của lầu Tụ Bảo, sau đó thì biến mất ở trong hành lang.
Vất vả lắm, mọi người mới lấy lại được tỉnh táo từ cơn choáng váng, khi nhìn kỹ lại thì đã phát hiện Đức Tâm đại sư ngã ở trên ngai vàng màu đen, cả người ông toàn là máu, đầu thì bị đập nát, mà thanh kiếm Côn Đô kia cũng không nhìn thấy nữa.