Mục lục
Minh hôn âm duyên - Nhật ký tìm vợ của thiếu gia ma - Khương Lâm - Chu Nguyên Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 340

 

Tôi khẽ nâng cằm lên, cười đắc ý: “Sao nào, hôm nay anh mới biết tôi bạo lực sao?”

 

Chu Nguyên Hạo nói với vẻ ý tứ sâu xa: “Chỉ thích em bạo lực thôi.”

 

Tôi nhíu mày: “Thật sao? Vậy thì tôi phải thể hiện chút bản lĩnh để cho anh nhìn xem.”

 

Tôi gọi cho Tư Hoàng Lăng, nói với anh ấy là có thể đến rồi, khi anh ấy vừa nhìn thấy dưới đất toàn là thi thể rất kinh khủng thì có chút biến sắc, mặc dù tôi đã nói với anh ấy là không sao, nhưng anh ấy vẫn để người cầm đến đầy đủ bộ quần áo sinh hóa, lại bắt đầu thu dọn thi thể.

 

Thuận lợi bắt bắt được anh Mã khiến Tư Hoàng Lăng thở phào nhẹ nhõm một hơi thật lớn, ma túy ở Quỷ Thành bên kia chắc có đến sáu mươi phần trăm là được vận chuyển tới bởi anh Mã.

 

Sau khi hắn nhập hàng từ Tam Giác Vàng xong, lại đi qua tỉnh Nam Vân, đến thành phố Sơn Thanh, rồi sẽ hợp tác với hiệu trưởng Đồng ở thành phố Sơn Thanh, giấu trong tượng thạch cao rồi vận chuyển đến Quỷ Thành.

 

Hiệu trưởng Đồng xuất thân từ tỉnh Nam Vân, cha của ông ta là thầy lang, bởi vì phải đi hành nghề ở quê, thường xuyên sẽ gặp phải dã thú trong rừng núi, vì vậy ông ta đã chế ra một loại thuốc, bôi lên người mình loại thuốc đó thì dã thú sẽ không ngửi thấy mùi người sống ở trên người ông ta.

 

Hiệu trưởng Đồng đã thêm loại thuốc kia vào trong tượng thạch cao để chó nghiệp vụ không thể ngửi thấy mùi thuốc phiện được.

 

Quỷ Thành bên kia dù có nằm mơ cũng muốn bắt được anh Mã, nhưng không ngờ lại bị Tư Hoàng Lăng bắt được, lần này anh ấy lại giành được huy chương rồi, phỏng chừng không bao lâu nữa thì anh ấy sẽ có thể trở thành cục trưởng cấp cao của cục cảnh sát trẻ tuổi nhất Hoa Quốc này rồi.

 

Bỗng nhiên lại có cảm giác được ôm đùi, trong lòng vẫn là có chút đắc ý đó.

 

Chuyện trên bến tàu giao cho Tư Hoàng Lăng xử lý, chúng tôi cùng nhau đưa hai người Lâm Khả Khanh tới bệnh viện, sau khi bác sĩ xem qua thì nói không có gì đáng ngại, chỉ là trên mặt có thể để lại sẹo.

 

Vừa nghe được tin này thì Khả Khanh và Quách Thiên Ngọc đã khóc lên, đối với phụ nữ mà nói thì không gì có thể kinh khủng hơn bị hủy dung.

 

Chu Nguyên Hạo nói thuốc trị thương Diệp Vũ Lăng cho tôi có công dụng xóa sẹo, bảo tôi cắt ra một nửa, hòa vào nước rồi bôi lên mặt, dùng liên tục trong bảy ngày thì vết sẹo có thể gần như mờ hết.

 

Tôi lấy viên thuốc hòa tan vào nước rồi đưa cho Khả Khanh, mặc dù hai người bày tỏ sự cảm ơn, nhưng tôi có thể nhìn ra được thật ra thì các cô ấy cũng không tin rằng thuốc này lại thần kỳ như vậy.

 

Về đến nhà, khi tôi vừa mới tắm xong thì Chu Nguyên Hạo đã ôm eo tôi, trở mình, lăn trên giường, nói: “Bây giờ, có phải chúng ta nên làm cho xong chuyện mà trước kia chưa có làm xong không?”

 

Tôi nhíu mày: “Không phải là anh thích tôi bạo lực sao? Vừa hay tôi sẽ để cho anh nhìn xem tôi bạo lực đến mức nào.”

 

Nói xong, tôi đè anh lên giường một cái, xoay người cưỡi lên người anh, sau đó lấy roi Hắc Long Điện Quang ra, một tay cầm chuôi roi, một tay cầm roi, dùng sức kéo kéo, phát ra âm thanh tạch tạch.

 

Chu Nguyên Hạo cười một tiếng: “Hóa ra khẩu vị của em lại nặng như vậy sao?”

 

“Tôi chỉ dùng roi, đó coi như khẩu vị đã rất nhẹ rồi.” Tôi chớp chớp mắt với anh, sau đó đứng lên, dùng một chân giẫm lên ngực anh, nói: “Gọi tôi là nữ vương.”

 

Chu Nguyên Hạo ha ha cười lớn: “Nữ vương bệ hạ của tôi, em phải nương tay nha.”

 

Tôi cười nham hiểm nói: “Không sao đâu, dù sao anh cũng có thể tái sinh vô hạn mà.”

 

Nói xong, tôi quất một roi lên bộ ngực rắn chắc màu lúa mạch của anh, để lại một vết roi màu đỏ rực ở đó.

 

Hô hấp của hai chúng tôi cũng vì một roi này mà trở nên dồn dập.

 

Chu Nguyên Hạo thở hổn hển nói: “Lại lần nữa đi.”

 

“Yên tâm, sẽ làm anh thỏa mãn.” Khóe miệng tôi hơi cong lên: “Không ngờ khẩu vị của anh cũng rất nặng đó.”

 

“Hai chúng ta là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.” Anh nói.

 

Vì vậy, chúng tôi liền “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” hết cả một buổi tối.

 

Sau khi làm xong, anh ôm sát phía sau tôi, nói: “Khương Lăng, còn mấy ngày nữa là đến tết âm lịch rồi.”

 

Tôi nắm lấy tay anh, thưởng thức từng ngón tay thon dài của anh, một đôi tay đẹp như vậy, đáng lẽ nên chơi đàn piano.

 

“Ông nội gọi điện cho tôi.” Anh nói: “Gọi tôi về để ăn tết.”

 

Động tác của tôi ngừng lại một lát, có hơi sửng sốt nói: “Bây giờ anh vẫn là ma, người nhà anh có thể chấp nhận hay sao?”

 

Chu Nguyên Hạo cười khổ nói: “Dù sao bọn họ cũng đều biết, ông nội nói nếu không muốn đón tết sang năm mới thì gia đình không thể đoàn tụ được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK