Chương 496
“Em rất thích Khương Kha sao?” Chu Nguyên Hạo đột nhiên hỏi.
Tôi nhìn anh một chút, sắc mặt của anh âm trầm, có mấy phần không vui, trong lòng tôi lại muốn nhảy cẫng lên, anh như vậy là đang ghen sao?
Tôi ho nhẹ hai tiếng, rồi nói: “Cậu ấy là em trai duy nhất của em, em không thích cậu ấy thì còn thích ai.”
“Em thật sự chỉ coi cậu ấy là em trai thôi à?” Chu Nguyên Hạo tiếp tục hỏi.
“Cái gì coi là em trai cơ chứ? Cậu ấy vốn dĩ là em trai của em kia mà.” Tôi nói lại anh một câu, sau đó tiếp tục cúi đầu trồng cây, vẻ mặt Chu Nguyên Hạo giãn ra, tính tình của anh cũng khá hơn một chút.
Chúng tôi bỏ cả ngày ra, cuối cùng cũng trồng linh thực xong xuôi.
Trồng linh thực là đã có nghiên cứu, đặc biệt dựa trên mắt trận phong thuỷ của căn nhà này mà trồng lên, cho nên phải trồng cây theo một trận pháp nhất định, sau khi trồng xong gốc linh thực cuối cùng, trong vườn đột nhiên xuất hiện một cột sáng màu hoàng kim, vọt thẳng lên bầu trời.
Rất nhanh sau đó, lá cây hoàng giác lít nha lít nhít chủ động tách ra, ánh nắng vừa vặn chiếu soi vào trong vườn, cả căn biệt thự lập tức sáng sủa lên mấy phần.
Từng đợt linh khí đã dành dụm thật lâu cũng được tản ra từng chút, từng chút, dương khí tràn đầy, những cây linh thực kia dường như cũng có thêm mấy phần tinh thần.
Chu Nguyên Hạo nói: “Trận phong thuỷ này đã phá huỷ thành công rồi, linh khí bên dưới phòng của chúng ta sẽ không bị rút đi nữa, toàn bộ đều tập hợp ở bên trong khu nhà nhỏ này, linh thực sinh trưởng và phát triển nhất định sẽ rất tốt.”
Trong lòng tôi tràn đầy cảm giác hạnh phúc, Chu Nguyên Hạo thừa dịp đó ôm lấy bả vai của tôi, nói: “Bên dưới lòng đất này vẫn còn suối nước nóng, không bằng chúng ta qua bên kia đào một cái ao nhỏ, thì có thể tắm suối nước nóng rồi.”
Vừa nhắc tới suối nước nóng, tôi lập tức nghĩ tới cảnh tượng ở nhà họ Trần, mọi chuyện mà chúng tôi từng trải qua ở suối thiêng, mặt tôi bất giác đỏ lên.
“Ừm… Có thể xem xét.” Tôi nhỏ giọng nói.
Hai chúng tôi ở bên này trải qua thời gian mật ngọt, mà ở trong thành thị phồn hoa lại phun trào sóng ngầm, gió thổi bão giông sắp tới.
Bên kia Hà Thành, trong một căn nhà trọ cũ kỹ, Lưu Tuấn Dũng và Lý Thuỳ Vân cầm theo một thanh ma thương, cảnh giác đi vào trong hành lang âm u.
Hai người họ chính là thành viên của Phòng điều tra Đặc biệt trực thuộc Cục cảnh sát Hà Thành, bọn họ vừa nhận được báo cáo, nói phòng 302 trên tầng có gì đó quái lạ xuất hiện. Đêm qua, hàng xóm nghe được tiếng động kỳ quái ở trong phòng, bây giờ đang là đầu mùa xuân, chính là rơi vào ba tháng rét nhất, nhưng tối hôm qua lại nóng tới mức đáng sợ. Bọn họ vừa mới đầu còn tưởng cách vách bị cháy, nhưng gõ cửa cũng không ai trả lời, cũng không nhìn thấy khỏi tỏa ra.
Hai người Lưu Tuấn Dũng đi tới trước phòng 302, liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó một người đá mạnh vào cửa gỗ, cửa gỗ lập tức vang lên tiếng cọt kẹt rồi mở ra, hai người dùng súng ngắn nhắm vào trong phòng, trong mắt cũng lộ sự kinh ngạc đến cực độ.
Cả căn phòng này dường như bị nhiệt độ cao thiêu đốt qua một lần, cho dù là vách tường, đồ dùng trong nhà, hay đèn đóm, đồ điện đều bị một thứ gì đó đun chảy, nhìn qua còn tưởng như vũ khí công nghệ trên phim ảnh của Mỹ công kích qua vậy.
“Đây là…” Lý Thuỳ Vân nuốt nước miếng một cái: “Quá kỳ quái rồi.”
Lưu Tuấn Dũng cũng cau mày, nói: “Thuỳ Vân, cô còn nhớ anh Tư Hoàng Lăng đã đưa cho chúng ta những tài liệu kia không?”
“Nhớ chứ!” Lý Thuỳ Vân gật nhẹ đầu, trong khoảng thời gian này, Tư Hoàng Lăng luôn tìm rất nhiều tư liệu cho bọn họ học tập, đặc biệt là những thứ lợi hại được người ta cất gấu, còn có những tư liệu liên quan tới ma quỷ, các thành viên của đội điều tra đặc biệt luôn phải nghiên cứu tới nghiên cứu lui, nhớ cho kỹ, dù sao cũng có liên quan tới mạng người.
“Chẳng lẽ?” Lý Thuỳ Vân kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ là…”
Lưu Tuấn Dũng âm trầm nói: “Là quỷ gây hạn hán.”
Sau khi thu thập trong phòng xong, chúng tôi nhận lại Đa Đa, nó vẫn mang dáng vẻ mạnh khỏe bừng bừng như trước, đi lại trên đường vẫn oai phong lẫm liệt, vừa tới Thiên Sơn Imperial City, nó đã lập tức trở thành bá chủ ở đây, những gia đình nhà khác có nuôi chó khi gặp nó cũng phải đi đường vòng.
Chỉ có điều, Đa Đa hình như có hơi sợ hãi Khương Kha, chỉ cần Khương Kha hơi lại gần, nó lập tức ngoan ngoãn như một chú cừu nhỏ, không dám nhúc nhích.