Mục lục
Minh hôn âm duyên - Nhật ký tìm vợ của thiếu gia ma - Khương Lâm - Chu Nguyên Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 150: Anh đã đắc tội người phụ nữ của tôi rồi

Chẳng qua là ma quái đẳng cấp cao vốn không thể sử dụng logic của con người để suy đoán, nếu không nghĩ ra thì cũng không cần nghĩ nữa.

Tôi đi theo phía sau Nhiễm Tần Tuyết, cô ta đã hoàn toàn bị dọa cho choáng váng, ngơ ngác như khúc gỗ, tôi thở dài, đưa cô ta đến đồn cảnh sát gần nhất, cảnh sát sẽ đưa cô ta về nhà, tôi cũng không phụ sự nhắc nhở của bố cô ta.

Trời đã sắp sáng, xe của tôi đậu ở cuối phố, tôi lái xe về nhà, đột nhiên nhìn thấy một tin nhắn, nhìn xuống, thì là là ba tỷ được gửi đến.

Đây thực sự là một bất ngờ ngoài ý muốn, tôi chỉ cần ba trăm năm mươi triệu trước đó không phải là tiền âm phủ là được, không ngờ rằng ông lão sẽ thực hiện lời hứa của mình ngay cả khi ông ấy đã chết.

Trong lòng tôi rất tôn trọng ông ấy, nhưng lại thấy rất đáng tiếc, hy vọng Nhiễm Tần Tuyết có thể lấy lại tinh thần.

Đẩy cửa nhà ra, trong lòng có chút không yên, loại cảm giác như là bị trật đường ray, nhưng tôi nhịn, cho dù tên ma quái đó đẹp trai thế nào tôi cũng không có một tâm tư nào khác.

Chu Nguyên Hạo đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi khiến tôi giật cả mình.

Anh ấy cúi xuống ngửi ngửi cơ thể tôi, nói: “Trên người em có hương vị của người đàn ông khác.”

Tôi cảm thấy xấu hổ vì bị anh phát hiện, tôi nuốt nước bọt, nghiến răng kể lại những gì đã xảy ra, sắc mặt anh càng lúc càng khó coi, tôi cũng càng lúc càng không yên.

Anh đột nhiên ra tay, nắm lấy cổ áo tôi, dùng sức kéo, cởi hết quần áo bên trong ra khiến hoa văn ngôi sao sáu cánh màu đỏ kia lộ ra.

Nhìn thấy hoa văn này, trên mặt anh lộ ra vẻ khuất nhục, khóe miệng tôi giật giật hai cái, nói: “Thứ này có thể xóa được không?”

“Không thể.”

Hắn nói: “Tôi còn chưa có năng lực đó, anh ta nói đúng, có ấn ký này, cho dù là ma nhiếp thanh cũng không thể nhìn thấu thân phận của em.”

Tôi có chút không nói nên lời, anh đột nhiên đẩy ngã tôi lên sô pha, hôn lên môi tôi.

Nụ hôn này rất sâu, vô cùng sâu, môi và răng chúng tôi triền miên, quyện chặt lấy nhau, tôi cứ nghĩ anh ấy sẽ làm một lần, nhưng sau khi hôn xong, anh ấy ôm chặt tôi vào lòng, thì thầm: “Lăng, thực xin lỗi, thực lực của tôi không đủ mới khiến em phải chịu sỉ nhục như vậy.”

Trong lòng tôi vô cùng ấm áp, vỗ nhẹ đầu anh ấy: “Đừng nói như vậy, anh mới bao nhiêu tuổi, con ma kia đã được mấy trăm năm tuổi rồi.”

“Tất cả chỉ là kiếm cớ thôi.”

Anh ấy giữ hai vai của tôi, nghiêm túc nói: “Tôi sẽ không bao biện cho sự kém cỏi của mình.”

Tôi bất đắc dĩ thở dài, chợt nghĩ ra một ý, đẩy ngã anh trên sô pha, lộ ra nụ cười xấu xa: “Đã như vậy thì chúng ta phải trở nên mạnh mẽ đi.”

Phép thuật mê hoặc lúc trước vẫn chưa hoàn toàn biến mất, khi chạm vào cơ thể của Chu Nguyên Hạo, dục vọng đó lại bị gợi lên khiến cho cả người tôi khô nóng không chịu nổi.

Vì thế tôi liền bắt anh ấy cho ăn.

Tôi phát hiện mình càng ngày càng giống lưu manh.

Ngày hôm sau sau khi kết thúc buổi học, Chu Nguyên Hạo lại lái chiếc Maserati của anh đến đón tôi, thần bí nói muốn đưa tôi đến một nơi.

Xe chạy vào một nhà hàng, cảnh vật ở đây cũng không tệ, nhưng hương vị cũng chỉ ở mức trung bình, nhưng không khí trong nhà hàng có chút kỳ quái, mấy nhân viên bảo vệ vừa nhìn đã thấy được huấn luyện không tệ, thực lực không hề thấp, cả người toàn là cơ bắp.

Chu Nguyên Hạo tỉnh bơ ăn cơm, ngay lúc tính tiền thì quản lý đi tới, hơi cúi đầu nói: “Vị khách này, ông chủ của chúng tôi nói, bữa ăn này ông ấy sẽ thanh toán.”

Tôi kỳ quái hỏi: “Anh quen ông chủ ở đây sao?”

Anh cười nói: “Ông chủ của các người chắc là chờ đến mất kiên nhẫn luôn rồi nhỉ?”

Vẻ mặt của quản lý hơi thay đổi, đè nén tức giận, nói: “Anh nói đùa rồi, mời đi.”

Anh đứng dậy, kéo tay tôi khoác vào tay anh rồi đi theo quản lý vào một căn phòng xa hoa, trong phòng có một chiếc bàn tròn bằng gỗ lim, quản lý ấn vào giữa cái bàn tròn một cái, chiếc bàn tròn chợt tách ra để lộ một con đường dẫn xuống mặt đất.

Lòng tôi rất nghi ngờ, theo anh đi xuống, tôi nghe thấy trận tiếng reo hò và tiếng kêu khóc.

Thì ra phía dưới là một sàn đấu quyền anh ngầm, chính là nắm đấm đen, loại này không luận sống chết, lúc chúng tôi đi xuống một võ sĩ người nước ngoài đang húc đối thủ xuống đất, rồi cưỡi lên người đối phương, dùng nắm đấm đã được cột băng vải hung hăng đánh vào đầu đối thủ, đánh cho mặt đối thủ hoàn toàn biến dạng.

Xung quanh có rất nhiều người vây xem, bọn họ đúng xung quanh võ đài, trên tay cầm chi phiếu, điên cuồng cổ vũ cho quyền thủ mà mình thích.

Cảnh tượng này quá điên cuồng, quả thực rất giống như xem trong phim, trong lòng thầm nghĩ có nên báo với đội trưởng Hoàng Lăng không, coi như là tích đức.

Trận đấu trên sân đã phân thành thắng thua, võ sĩ ngoại quốc cao to kia thắng, đầu đối thủ đã bị đánh đến biến dạng, không còn chút sinh khí, bị lôi ra như một con chó chết.

Mà quyền thủ giành được chiến thắng được trọng tài giơ cao cánh tay, xung quanh phát ra tiếng reo hò đến điếc cả tai, trong đám hỗn loạn còn có âm thanh chửi rủa.

Tôi trầm giọng hỏi Chu Nguyên Hạo: “Anh đưa tôi đến đây làm gì? Không phải là đến đánh quyền anh đấy chứ? Tôi không có hứng thú với việc này đâu.”

Anh thần bí cười, vỗ vỗ tay tôi: “Em sẽ biết nhanh thôi.”

Hai chúng tôi đi theo cầu thang gỗ lên trên, đi vào căn phòng ở lầu hai, vauwf vào cửa tôi đã ngây ngẩn cả người.

Trong phòng có một người đàn ông tầm ba mươi tuổi đang ngồi, trên người mặc một chiếc áo khoác cũ, đầu tóc bù xù, trông có chút quen mắt.

Người đứng sau lưng anh ta là một người quen.

Hóa ra là Hạ Thanh Lục!

Vậy, người đàn ông mặc chiếc áo khoác cũ kia là Hạ Thanh Vũ?

Trong phòng có mấy tay đấm, mặc một chiếc sơ mi đen và một chiếc quần thể thao, vừa nhìn liền thấy là dân chơi.

Hạ Thanh Lục ngẩng đầu nhìn Chu Nguyên Hạo một cái: “Anh Chu, tôi chờ đã lâu rồi.”

Trong phòng không có sô pha, chỉ có một chiếc ghế mây cũ, Chu Nguyên Hạo dắt tôi qua ngồi lên ghế, đối mặt với Hạ Thanh Vũ, cười nói: Thức ăn của quý nhà hàng không được ngon lắm, không trách được lại không có nhiều khách lắm.”

Dù sao Hạ Thanh Lục tuổi vẫn còn trẻ, thiếu kiên nhẫn, lộ ra vài phần tức giận, đang định nói chuyện lại bị Hạ Thanh Vũ ngăn lại.

Tôi cẩn thận đánh giá Hạ Thanh Vũ, rất khác với em trai anh ta, trên người anh ta có một cỗ huyết khí rất nồng đậm, người này chắc chắn đã dính không ít máu tanh, không giống như một xã đoàn hỗn hợp mà giống từ chiến trường xuống hơn.

Hạ Thanh Vũ hơi nghiêng người về phía trước, nói: “Tôi đâu có đắc tội anh Chu nhỉ?”

“Đương nhiên không có.”

Chu Nguyên Hạo nói.

“Nếu đã như vậy sao anh Chu lạ đối nghịch với tôi?”

Hạ Thanh Vũ trầm giọng nói: “Những ngày này anh chặn cổ phiếu đất đai của Vân Thanh trên thị trường chứng khoán, mà tôi là cổ đông lớn nhất của Vân Thanh, hành động của anh Chu đã khiến tôi tổn thất không ít.”

Chu Nguyên Hạo thẳng thắn cười, nói: “Ông chủ Hạ, chúng ta đều là người thông minh, vậy chúng ta nói vào thẳng vấn đề đi, anh không đắc tội tôi nhưng đã đắc tội người phụ nữ của tôi.”

Tôi có chút khó hiểu, hai anh em nhà họ Hạ đâu có làm gì, tuy rằng có chút kiêu ngạo nhưng không thể nói là đắc tội được.

Hạ Thanh Lục rốt cuộc không nhịn được nói: “Họ Chu kia, đừng khinh ngườ quá đáng, mặc dù trước đây tôi với Khương Lăng cũng có cãi nhau vài lần, nhưng đó chỉ là một chút mâu thuẫn nhỏ giữa các bạn cùng lớp, anh có cần tàn nhẫn như vậy không?”

Chu Nguyên Hạo cười lạnh một tiếng: “Đều nói ông chủ Hạ tuy rằng không lớn tuổi nhưng đều là đàn ông, dám dám dám chịu, thế nào, lần này lại không dám nhận sao?”

Hạ Thanh Vũ hơi nâng cằm lên, híp mắt nhìn anh hồi lâu mới nói: “Đúng vậy, người của tôi xác thực có đi điều tra thân thế của Khương Lăng, còn phái người đến Nam Giang gặp em họ của cô ấy.”

Tôi kinh hãi, anh ta lại dám động đến em họ Song Nhi của cô!

Từ khi hai vợ chồng dì hai khiến tôi thất vọng đến nay, em họ Song Nhi chính là người thân duy nhất của tôi.

Anh có thể xuống tay với tôi nhưng tôi sẽ không cho phép bất cứ ai đụng đến Song Nhi.

Dường như Chu Nguyên Hạo cảm nhận được sự tức giận của tôi, anh ôm lấy eo tôi, ý bảo tôi đừng hành động thiếu suy nghĩ.

Hạ Thanh Vũ đảo mắt qua hai người chúng tôi: “Nếu hai vị đã đến đây chứng tỏ việc này còn có thể đàm phán nhỉ?”

Chu Nguyên Hạo ý tứ sâu xa nhìn anh ta: “Lấy tình trạng của anh bây giờ chỉ sợ không thể sống hết tháng này nhỉ?”

Sắc mặt Hạ Thanh Vũ đột nhiên thay đổi, cơ thể tăng vọt, nắm tay hướng chúng tôi kéo qua.

Tốc độ của anh ta rất nhanh, tôi không thể tưởng tượng được người bình thường lại có tốc độ nhanh như vậy, quỷ khí lành lạnh nghênh diện tiến đến.

Chu Nguyên Hạo kéo tôi lại phía sau, nghênh đón anh ta, không ngờ bản lính của anh cũng lợi hại như vậy, cơ thể thoắt ẩn thoắt hiện, hai người thế nhưng lại đánh ngang tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK