Chương 281
Tôi nói địa chỉ của cửa hàng vòng hoa cho cô ta biết, nửa giờ sau cô ta đã chạy tới, hơi sửng sốt khi nhìn thấy bảng hiệu cửa hàng bán vòng hoa treo chữ Khương Thị.
“Nhà chị thật sự mở cửa hàng vòng hoa sao.”
“Đương nhiên là thật.” Tôi buông tay, “Chẳng lẽ còn cho rằng chị là lừa các em sao?”
Cô ta cười hắc hắc một chút, nói: “Chẳng phải chị là một pháp sư sao? Em còn tưởng rằng cửa hàng vòng hoa chỉ là để ngụy trang chứ.”
Tôi ngẫm nghĩ, thật ra cũng không khác lắm.
Tôi để cô ta vào nhà, rót một chén nước: “Khả Khanh xảy ra chuyện gì?”
Vừa nói tới Khả Khanh, trên mặt của Tống Anh- người không sợ trời không sợ đất hiện lên một vẻ kinh hoảng: “Khương Lăng em cảm thấy Khả Khanh bị quỷ ám vào người rồi.”
“Thế này là thế nào, nói chi tiết.” Tôi nói.
Tống Anh nói: “Một tuần gần nhất, khi buổi tối Khả Khanh nằm mơ, luôn nói nói mớ, nói cái gì mà ‘ anh không được qua đây ’, ‘ tôi không muốn gả cho anh ’, ‘ tôi không nhận sính lễ của anh ’ linh tinh, nghe thấy em sởn tóc gáy. Chờ đến lúc cô ấy tỉnh lại em hỏi cô ấy, cô ấy lại hoàn toàn không có ấn tượng. Lúc mới đầu, em cho rằng cô ấy gặp ác mộng, nhưng làm gì có ác mộng nào gặp liên tục một tuần? Hơn nữa tinh thần đầu óc của cô ấy càng ngày càng kém, sắc mặt cũng càng ngày càng trắng, giống như quỷ, em nghi ngờ, cô ấy nhất định là bị quỷ ám vào người.”
“Sính lễ?” Tôi trầm ngâm một lát, hỏi, “Trước đây, các em có từng gặp phải chuyện gì lạ không? Cho dù là nhiều chuyện nhỏ cũng được, cẩn thận ngẫm lại xem.”
Tống Anh nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nói: “Đúng rồi, cuối tuần trước lúc bọn em đi Từ Khí Khẩu chơi, nhặt được một túi tiền.”
Trong lòng tôi vừa kích động, nói: “Em nói chi tiết đi.”
Tống Anh nói: “Chị cũng biết con nhà đầu Khả Khanh này, ngày thường nhìn có vẻ lãnh đạm, thật ra là bởi vì không có bạn bè, tính cách có chút tự kỷ, cho nên em nghĩ thường xuyên đưa cô ấy ra ngoài chơi, cô ấy có thể thoải mái một chút. Hôm đó liền đưa cô ấy đi Từ Khí Khẩu, người ở Từ Khí Khẩu nhiều vô cùng, em bảo cô ấy chờ em trong chốc lát, đi mua hai cây hồ lô, trở về thì thấy, Khả Khanh nhặt được một túi tiền.”
Tôi lập tức hơi hiểu: “Có phải là nhặt được túi tiền đó ở ngã tư đường hay không? Tiền trong bóp tiền rất nhiều?”
Tống Anh vỗ tay một cái: “Không sai, sao chị có thể biết?”
Tôi hỏi: “Túi tiền thì sao? Các em xử lý như thế nào?”
“Chúng em đều là những công dân tốt tuân thủ pháp luật và các quy định, những sinh viên tốt nghiệp đại học trong thời đại mới đương nhiên là giao cho các chú cảnh sát.” Tống Anh nói một cách tự hào.
Tôi nhẹ nhàng thở ra: “Cũng may, các em giao tiền ra, nếu như nhận lấy tiền mà tiêu, thì chuyện sẽ phức tạp.”
Tống Anh kỳ quái hỏi: “Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Chẳng lẽ trong túi tiền đó có quỷ?”
Tôi nói: “Các em bị người âm ám. Túi tiền kia là của con trai một gia đình mới chết ném ở ngã tư đường, cô gái trẻ đầu tiên nhặt được tiền, chẳng khác nào là nhận sính lễ của bọn họ, phải gả cho con trai bọn họ xứng với cuộc hôn nhân người âm.”
“Hả?” Tống Anh kinh ngạc nói, “Cuộc kết hôn của người âm phải tìm nữ thi mới xứng chứ? Còn có tìm người sống xứng sao?”
Tôi cười lạnh một tiếng: “Có nhiều người thế này, cho rằng những cô gái đó bị bệnh sau khi chết cũng là bệnh quỷ, dáng vẻ phụ nữ khi chết không đẹp, cho rằng phải là hồn phách của một cô gái còn sống thì mới xứng đôi với con trai của mình.”
Tống Anh lòng đầy căm phẫn nói: “Sao có thể có loại người này, đây chính là làm mất đi âm đức của tổ tông mười tám đời.”
“Phương thức kết hôn của người âm này, tương đối thịnh hành trước khi xây dựng đất nước, nghe nói hiện tại bên phía Đài đảo vẫn còn, những du khách từ đại lục qua đó, kết quả trúng chiêu, chết đột ngột trên đường trở về.” Tôi nói, “Bởi vì muốn mua được một mạng sống, thì tiền trong túi nhất định không ít, ít nhất phải trên mấy chục triệu. Bọn họ còn sẽ sắp xếp người ở cách đó không xa quan sát, nếu bị đàn ông nhặt, hoặc là người không thích hợp nhặt, bọn họ sẽ chạy tới nói là họ là chủ nhân của túi tiền bị mất.”