Chương 263
Vừa lúc có người bán trái cây rong đi qua, kỳ quái nhìn hắn một cái.
Lúc hai người đi qua vai nhau, bỗng nhiên cương thi xoay người, giơ rìu về phía người bán rong kia.
Lúc này, lão ăn xin không ngừng chạy vội, hai người Uông Lạc quay đầu thì thấy, người xách theo bọn họ chạy như bay, không phải ai khác, chính là lão ăn xin vẻ mặt hèn hạ trước đó theo chân bọn họ đòi tiền.
“Không ngờ rằng…… ngài là một cao thủ.” Uông Lạc bị trọng thương cũng không quên nịnh nọt, “Lão đang trải nghiệm cuộc sống sao?”
“Phì!” Lão ăn xin chạy một đường như bay, còn không quên cãi lại, “Lão tử là cao nhân tránh mình nơi phố thị, nói cho tiểu bối như các ngươi cũng không hiểu.”
Trương Hoằng Thái nói: “Cảm ơn tiền bối ra tay cứu giúp.”
“Phì, ai muốn cứu các ngươi?” Lão ăn xin nổi giận mắng, “Trước đó lão tử đã nói với các ngươi, bên trong có cương thi, vào thì không ra được, các ngươi càng không tin, đáng ra lão tử nên để cho các ngươi bị cương thi giết chết.”
Uông Lạc tiếp tục tìm đường chết: “Vì sao lão muốn cứu chúng ta?”
“Nếu không phải thấy thằng nhóc các ngươi là đệ tử của Mai Sơn, lão tử còn lâu mới cứu các ngươi.”
Trương Hoằng Thái vui vẻ: “Lão cũng là đệ tử của Mai Sơn sao?”
“Hừ, đều là chuyện của vài thập niên trước, không nói thì cũng được.” Lão ăn xin trừng mắt liếc nhìn bọn họ một cái, “Vấn đề nhiều như vậy, tôi thấy các người bị thương cũng không phải rất nặng, nếu không thì tự mình xuống dưới đi?”
“Nhất định không được.” Uông Lạc vội vàng nói, “Lão đã làm người tốt thì làm đến cùng, đưa Phật đưa đến tây, nhất định không được ném chúng tôi xuống tự sinh tự diệt.”
Lão ăn xin hừ lạnh một tiếng, Trương Hoằng Thái muốn nói lại thôi, nói: “Ông lão, người dân trên trấn nhỏ……”
Lão ăn xin lạnh lùng nói: “Các ngươi cho rằng lão tử là thần tiên sao, có thể cứu các người từ một cương thi đỉnh cấp, đã không dễ dàng, còn muốn ta đi cứu người của một thị trấn?”
Hai người đều trở nên trầm mặc, lão ăn xin càng nghĩ càng phẫn giận: “Lão tử sống thị trấn kia sắp ba năm rồi, so với cứu các ngươi, ông đây càng muốn cứu những dân chúng đó.”
Cũng không biết chạy bao lâu, cho đến én khi chạy đến một trấn nhỏ khác, lão ăn xin mới ném hai người xuống giữa đường cái, thở hồng hộc nói: “Chỉ đưa hai ngươi đến đây, các ngươi có thể sống hay không, thì tự các ngươi xem.”
“Từ từ.” Trương Hoằng Thái gọi ông ta lại, “Tiền bối, xin hỏi ngài tên họ là gì, tôi sẽ nói với thầy….”
Lão ăn xin ngắt lời anh ta: “Một kẻ bỏ đồ mà thôi, có gì mà nói? Ngươi cứ gọi ta là lão ăn xin là được, còn về tên thật của ta là gì, ta sớm đã quên mất rồi.”
Nói xong, ông ta dùng nửa ngón chân giẫm lên đôi chân, biến mất ở cuối con đường với tốc độ cực nhanh.
Tôi và Chu Nguyên Hạo ăn cơm trong khách sạn, Diệp Vũ Lăng gọi điện thoại tới cho tôi, nói tổng giám đốc Đàm đã chuyển tiền qua, dựa theo quy tắc, xác sống là tôi giải quyết, tôi được phần lớn hơn, cho nên cô ấy chia bảy mươi phần trăm cho tôi.
Tôi cũng không từ chối, vui vẻ nhận lấy.
Rất nhanh tôi nhận được tin nhắn của ngân hàng, hiển thị tôi có bảy tỉ trong tài khoản. Tôi thở dài, nói: “Làm người tu đạo, thật sự kiếm tiền.”
Chu Nguyên Hạo ngồi bên cạnh tôi, gắp cho tôi một miếng cá chua ngọt, nói: “Người tu đạo có tiền nhanh, tiêu tiền cũng nhanh, mỗi khi luyện công, khí cụ, cũng như đan dược, bùa chú đều phải mua bằng tiền thật. Thứ này không thể cứu được, nếu không sẽ mất mạng.”
Tôi mừng thầm nói: “Nói như vậy, tôi có thể vẽ bùa, thật ra lại tiết kiệm được không ít tiền.”
Tôi đang ăn cơm, bỗng nhiên tay tôi run lên, chiếc đũa bụp một tiếng rơi xuống mặt đất.
“Làm sao vậy?” Chu Nguyên Hạo nhíu mày hỏi.
Tôi nuốt nước bọt, nói: “Tôi cũng không biết sao lại thế này, chỉ cảm giác giống như bị cái gì thứ gì đó đáng sợ theo dõi.”
Chu Nguyên Hạo đang muốn nói gì, bỗng nhiên di động vang lên, là chú Trịnh gọi tới, sắc mặt của anh ấy lập tức trở nên nặng nề.
Tôi nhìn anh ấy, anh ấy nói: “Khương Lăng, đã xảy ra chuyện rồi, Uông Lạc và Trương Hoằng Thái bị trọng thương, đều đang ở phòng điều trị tích cực.”
Chúng tôi lập tức đuổi tới bệnh viện Nhân Dân 1 thành phố Tây An, Lý Thành Quan và mấy đệ tử của Hoa Sơn cũng đều tới, còn có hai người của phái Mai Sơn Phái, đi theo Trương Hoằng Thái xuống núi rèn luyện.