Mục lục
Minh hôn âm duyên - Nhật ký tìm vợ của thiếu gia ma - Khương Lâm - Chu Nguyên Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 123: Bắt đầu phản công

“A!” Ông lão sợ hãi đến bệnh tim tái phát, sắc mặt nhợt nhạt, nắm lấy ngực mình từ từ ngã xuống.

Trước khi ngất đi, ông ta còn thấy khuôn mặt khủng khiếp đó run lên một cái, hút vào bên trong, hai chân cháu gái yêu quý của ông cũng bị hút vào trong.

Ăn xong đứa cháu gái, khuôn mặt đó lại chuyển hướng sang ông lão, vươn chiếc lưỡi dài đầy xúc tu cuốn lấy người ông ta.

Một hơi ăn hết hai người, khuôn mặt kỳ quái vẫn chưa hài lòng, bơi qua hướng phòng bên cạnh, bơi được một nửa thì nó dường như cảm giác được điều gì đó liền nhanh chóng chìm vào trong mặt đất.

Chúng tôi đi thang máy tham quan xuống tầng một, cửa thang máy vừa mới mở ra, liền nhìn thấy hai thuyền viên thân hình vạm vỡ đứng bên ngoài cửa, Chu Nguyên Hạo cảnh giác đứng chắn trước mặt tôi, một khi hai người này có hành động gì anh ấy liền có thể hạ gục được hai người họ.

“Hai vị, thuyền trưởng mời hai vị đến nói chuyện.” Một người thuyền viên kính cẩn nói: “Không biết hai vị có sẵn lòng đến hay không.”

“Không sẵn lòng.” Tôi thẳng thắn nói.

Nụ cười hiền hòa trên mặt hai thuyền viên có chút gượng gạo, tôi đây chính là không chơi theo luật đấy.

Thuyền viên nói: “Hai vị thế này, chúng tôi không thể về báo cáo kết quả nhiệm vụ tốt được.”

Chu Nguyên Hạo giống như nhớ đến gì đó, thần bí mỉm cười: “Đã như vậy, chúng tôi sẽ đi gặp thuyền trưởng, có cho ông ta cũng không dám giở trò gì.”

Phòng thuyền trưởng trên tầng hai, lúc chúng tôi bước vào, ông ta đang viết nhật ký trên biển.

Vị thuyền trưởng này tên là Tiêu Thu Lâm, ông ta có hơi béo, mỉm cười trông rất hiền lành: “Anh Chu, cô Khương, rất vinh hạnh được mời hai vị đến, mời ngồi.”

Ông ta tự mình rót trà cho chúng tôi: “Đây là trà Phổ Nhỉ mới nhất năm nay, mùi vị rất ngon, hai vị nếm thử xem.”

Chúng tôi không hề đụng tay, Chu Nguyên Hạo mở lời: “Thuyền trưởng Tiêu, ông mời chúng tôi đến đây, không phải là để uống trà với ông chứ?”

“Đương nhiên không phải.” Tiêu Thu Lâm nói: “Anh Chu đã thẳng thắn như vậy thì tôi cũng không vòng vo nữa. Tôi biết hai vị đây đang điều tra sự việc trên du thuyền, tôi hy vọng hai vị sẽ không điều tra nữa.”

Tôi nhìn ông ta thật kỹ, thuyền trưởng không hề bị ma quỷ chiếm đoạt thân thể, cũng xem như là chuyện hồn ma ăn thịt người, ông ta đều biết.

Chu Nguyên Hạo cười nhạt: “Tôi được lợi ích gì?”

Tiêu Thu Lâm nói: “Tôi đảm bảo, trong chuyến du lịch lần này, hai vị tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Chu Nguyên Hạo dựa lưng vào ghế sô pha, mười ngón tay đan trước ngực: “Xem ra hình như không công bằng lắm, tôi đã có gan đi điều tra chuyện này thì đã không sợ những hồn ma đó, điều kiện này của ông chẳng có sức hấp dẫn gì cả.”

Thuyền trưởng cười “khà khà” hai tiếng: “Tôi biết hai vị là cao nhân, những thứ ở trên du thuyền này, hai vị vẫn không nên đi đùa với nó, nó rốt cuộc đáng sợ thế nào, chỉ cần trải nghiệm qua sẽ biết, đáng tiếc, như vậy sẽ chết rất thảm.”

Tiêu Thu Lâm nhìn chúng tôi, hơi mắt hơi híp lại: “Hai vị thật sự không thức thời như vậy?”

Chu Nguyên Hạo đứng lên, bước đến bên cửa sổ, nhìn cảnh tượng mọi người đang vui chơi nhảy múa bên ngoài, nói: “Chiếc du thuyền này kiếm tiền rất được đấy, nghe nói mỗi năm thu được gần bảy nghìn tỷ, đối với công ty Hắc Hà đang trên bờ vực phá sản mà nói, chiếc du thuyền này là một cỗ máy kiếm cả đống tiền, các người sẽ không buông tha nó, chẳng qua là mỗi năm đều chết mất mấy người thì cũng bỏ đi, chỉ cần người chết không quyền không thế thì sẽ không gây rắc rối cho các người, chút vật hy sinh này cũng là đáng giá.”

Sắc mặt của Tiêu Thu Lâm rất khó coi.

Chu Nguyên Hạo bước lại, hai tay chống lên bàn, từ trên cao nhìn xuống ông ta: “Các người và Hasat năm đó chẳng khác gì nhau cả, đều vì tiền mà không tiếc hy sinh tất cả.”

Tiêu Thu Lâm đặt ly trà trên tay xuống, sắc mặt u ám nói: “Kết thúc cuộc nói chuyện, hai người có thể đi rồi.”

Chúng tôi đi đến cửa, Tiêu Thu Lâm lại nói hàm ý: “Hai ngày này hai vị vẫn nên đừng ra ngoài, càng không nên xuống tầng cuối, nếu không tôi không có cách nào đảm bảo an toàn cho tính mạng của hai người.”

Chu Nguyên Hạo quay đầu lại nói: “Không cần thuyền trường phí tâm.”

Ra ngoài rồi, tôi liền hỏi Chu Nguyên Hạo: “Bây giờ chúng ta phải làm sao?”

“Đi xuống tầng cuối cùng.” Chu Nguyên Hạo nói: “Chuẩn bị cho tốt việc chiến đấu.”

Tôi hỏi lại: “Tiêu Thu Lâm sẽ không sai thuyền viên ngăn chặn chúng ta ở dưới tầng cuối chứ?”

“Bây giờ ở dưới tầng cuối đã không còn thuyền viên rồi.” Chu Nguyên Hạo nói: “Du thuyền này sẽ tự mình ra tay.”

Lúc này trong phòng thuyền trưởng, Tiêu Thu Lâm cầm ly trà lên, nhìn vào màn hình máy tính, trên màn hình truyền đến hình ảnh của các camera ở tầng cuối.

Ông ta hỏi thuyền phó đang đứng bên cạnh: “Đã điều tra rõ ràng hoàn cảnh của hai người này chưa?”

Thuyền phó nói: “Theo như tin tức công ty gửi đến, người con gái đó chỉ là một sinh viên bình thường, nhưng chàng trai đó lại không có bất kỳ manh mối nào. Hay chúng ta nghĩ cách khác? Nếu như chàng trai đó là người ở bên trên?”

Sắc mặt thuyền trưởng u ám, im lặng một lúc: “Anh ta đã nói rất rõ rồi, anh ta sẽ điều tra chuyện này triệt để, chúng ta không thể để anh ta sống sót, nếu không chúng ta đều sống không nổi.”

“Ding Dong.”

Cửa thang máy mở ra, tôi và Chu Nguyên Hạo bước ra ngoài, toàn bộ tầng cuối không có một ai, trong không khí toàn mùi dầu máy, ngoài ra còn có mùi kinh tởm của máu.

Chu Nguyên Hạo quay đầu nhìn vào camera trong góc, đột nhiên thân hình hòa vào nhau, trên màn hình máy tính của thuyền trưởng bỗng xuất hiện khuôn mặt đẹp trai đầy lạnh lùng, sau đó toàn bộ màn hình đều bị nhiễu.

Tôi rút ra một thanh kiếm gỗ đào, cảnh giác nhìn bốn phía, đột nhiên, dưới chân nổi lên một khuôn mặt kỳ quái, không có mắt mũi, chỉ có một cái miệng như cái lỗ bài tiết.

Cái miệng đó hung dữ mở lớn, cái lưỡi đầy xúc tu quét về phía chúng tôi.

Tôi đột nhiên quay người, kiếm gỗ đào nhanh chóng chém xuống, cái lưỡi đứt lìa ra.

“Khà!” cái lưỡi dài đó phát ra một tiếng thét chói tai.

Chu Nguyên Hạo bước đến, bắt lấy khuôn mặt đó, lôi nó lên khỏi mặt đất.

Hóa ra nó là một khúc ruột khổng lồ khiến tôi cảm thấy buồn nôn.

Nhưng tướng quân Kim Giáp lại hưng phấn từ trên người của tôi bay qua, nhảy vào bên trong khúc ruột, khúc ruột đó như những xúc tu ra sức vùng vẫy đấu tranh, rất nhanh đã đổ xuống, hóa thành một làn sương khói đen, biến mất không còn vết tích.

Tướng quân Kim Giáp bay trở lại, tôi cảm nhận được sức lực của nó đã tăng thêm một phần.

Bỗng nhiên, một vệt máu từ trên tường nhỏ xuống, sau đó vệt thứ hai, vệt thứ ba rồi toàn bộ bức tường đều bắt đầu chảy máu, dưới mắt đất nổi lên một lớp máu tươi hơi nông.

Tôi thả tướng quân Kim Giáp ra, nó nhanh chóng chia thành vô số con, vọt tới trên mặt đất, tham lam hút lấy những vệt máu trên mặt đất.

Chỗ máu này toàn bộ đều là oán khí hóa thành, thật sự là thức ăn tốt nhất cho tướng quân Kim Giáp.

Tướng quân Kim Giáp dâng trào khắp bốn phía, hình thành một lớp sạch sẽ, chúng tôi tiếp tục tiến về phía trước, lớp sạch sẽ này cũng tiến về phía trước.

Đi đến phòng máy cuối hành lang, phòng điều chỉnh nhiệt độ chính là ở trong phòng máy, thấy sắp đến nơi, cửa phòng máy đột nhiên mở ra, một người toàn thân trắng nõn loạng choạng bước ra, giống như đang bị ngâm trong Formalin.

Sau đó là người thứ hai, người thứ ba, thậm chí cả hàng chục người.

Toàn bộ những người này đều đã bị mổ tung bụng, bên trong không có nội tạng, một khoảng trống rỗng. Giống như những xác sống trong phim Âu Mỹ vậy.

Những xác sống này, mỗi linh hồn đều đạt đến trình độ ác ma cao cấp.

Chu Nguyên Hạo động tay, chiếc roi điện đen liền xuất hiện trong tay: “Đứng sau tôi.”

Nói rồi, anh nhanh chóng tiến về phía trước, mà những xác sống đó đột nhiên động đậy, tốc độ của bọn chúng không thể so sánh với xác sống trong phim được, tốc độ nhanh vô cùng, có mấy cái còn nhảy lên trên tường, nhanh chóng bò sát trên bức tường đầy máu.

Chu Nguyên Hạo vung chiếc roi đen, roi quất đến đâu, lũ xác sống liền bị cắt ra làm đôi, rơi xuống dưới đất.

Rất đẹp trai nha!

Tôi nhìn đến hai má hồng hồng, vẫn không quên thả tướng quân Kim Giáp ra, hấp thụ âm khí trên người xác sống.

Đột nhiên một thanh sắt trên trần nhà đâm xuống, nhắm chính xác cắm vào đầu Chu Nguyên Hạo.

Sắc mặt tôi liền thay đổi: “Nguyên Hạo.”

Bốn phía vang lên tiếng “két” đứt gãy, những thanh sắt trên thuyền bắt đầu gãy, lơ lửng trên không, hướng mũi nhọn về phía tôi.

Chu Nguyên Hạo vốn đang bất động, ánh mắt đột nhiên dữ tợn, cơ thể bất ngờ biến mất, thanh sắt cắm vào đầu anh ấy rơi trên mặt đất, anh ấy lại xuất hiện cách đó vài bước, tay cầm roi đen quất đến, những thanh sắt trên không trung lần lượt rớt xuống.

Tôi thở phào một hơi, anh ấy là một linh hồn sống, làm sao có thể sợ cái loại này tấn công chứ.

Chúng tôi một đường giết sạch đến tận trước phòng máy, cửa phòng máy đã bị khóa, Chu Nguyên Hạo quất roi xuống, trực tiếp đánh bay cánh cửa.

Tôi không nhịn được giơ ngón cái lên: “Ngầu.”

Vừa bước vào tôi liền bị choáng váng, phòng máy này cực lớn, lớn đến mức có thể so sánh với một nhà máy lớn, bố trí đầy đủ các loại thiết bị chia phòng máy thành một mê cung khổng lồ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK