Mục lục
Minh hôn âm duyên - Nhật ký tìm vợ của thiếu gia ma - Khương Lâm - Chu Nguyên Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 129: Nhận một người bố nuôi

Anh không nói chi tiết cuộc gặp gỡ kỳ lạ đó, tôi cũng không hỏi kĩ, chỉ nói: “Nói như vậy, xem ra anh là quỷ tu hành mà trên mấy quyển sách viễn tưởng hay nói?”

“Quỷ tu hành?” Chu Nguyên Hạo cười nói: “Tôi không đọc tiểu thuyết nhưng từ này nghe có vẻ thích hợp. Chẳng qua muốn đi trên con đường này, nhất định phải có cơ duyên lớn, vận may lớn.”

Tôi lườm anh một cái: “Anh là người có cơ duyên vận may lớn sao? ”

Anh ấy mỉm cười sâu xa, ôm lấy tôi: “Cuộc sống của tôi gặp phải rất nhiều nguy hiểm nhưng cuối cùng sẽ luôn biến nguy thành an, có quý nhân giúp đỡ, chẳng hạn như sư phụ của tôi, lại chẳng hạn như em.”

Tôi có một chút đắc ý, dùng khuỷu tay đẩy anh một cái: “Thật lắm lời!”

Anh ấy cười ha ha, ôm ngang tôi lên: “Em là người có công lớn nhất trong việc lấy được Âm thái tuế, tôi cũng phải thưởng cho em thật tốt.”

Đây mà là phần thưởng à!

Nhưng khi tôi chân chính được lợi mới phát hiện thì ra thật sự là phần thưởng, lúc chúng tôi điên loan đảo phượng, tôi có thể cảm giác được một luồng sức mạnh đang truyền từ cơ thể của anh sang tôi, sức mạnh cùng linh khí trong cơ thể tôi dung hợp thành một thể làm cho linh khí vốn như dòng nước nhỏ giọt của tôi lại dày lên một vòng.

Hơn nữa lần này vẫn là lần tôi cảm thấy sảng khoái nhất, tôi chưa bao giờ phát hiện làm việc này cùng anh ấy có thể thoải mái đến như vậy, có thể khiến cho tôi chìm sâu trong đó, không cách nào tự thoát ra.

Sau khi làm xong, lần đầu tiên tôi cảm thấy có chút chưa thỏa mãn, Chu Nguyên Hạo vỗ vỗ mặt tôi, nói: “Nghỉ ngơi cho tốt trước, chờ ngày mai sẽ lại thỏa mãn em.”

Mặt tôi chợt đỏ bừng lên: “Rõ ràng là anh nghĩ đến chuyện đó đó.”

Anh liếc nhìn tôi một cách sâu xa làm khuôn mặt già của tôi đỏ hơn. Anh ấy véo véo khuôn mặt của tôi rồi nói: “Được rồi, không trêu chọc em nữa, nhanh chóng thức dậy nào, không phải hôm nay em có lớp học sao?”

Lúc này tôi mới nhớ tới, kỳ nghỉ đã qua, nhìn đồng hồ đã sắp đến tám giờ rưỡi, tôi vội vội vàng vàng nhảy xuống giường mặc quần áo: “Sao anh không nói sớm, tôi sắp trễ rồi.”

Tôi vội vàng cầm túi xách, chạy ra khỏi cửa, lái thẳng chiếc xe cũ đến trường, may mắn thay, vào phút cuối cùng tôi đã xuất hiện ở lớp học.

Tiết học này là lịch sử mỹ thuật, nội dung rất nhàm chán, giáo viên lớn tuổi nói chuyện cũng hơi không rõ ràng, bởi vậy không có mấy người nghiêm túc nghe giảng, tất cả đều nghe vào tai này ra tai kia, bắt đầu không tập trung.

Tống Anh đẩy tôi một cái, cười tủm tỉm nói: “Có phải vừa mới đi gặp người tình trở về không?”

Tôi sửng sốt: “Người tình cái gì, đừng có nói nhảm.”

Tống Anh Cười hì hì hai tiếng: “Còn không thừa nhận, chị nhìn dáng vẻ mặt mày đầy sắc xuân này của chị đi, tuyệt đối là vừa trải qua mấy chuyện vui vẻ phải không, còn dám nói không phải đi gặp người tình?”

Tôi dùng ánh mắt nhìn quái vật nhìn cô ta một cái, tuy rằng bình thường con nhóc này rất hay ẩu tả nhưng không ngờ năng lực quan sát lại mạnh hơn người bình thường.

“Khi nào thì chị mang anh ấy đến cho bọn em gặp mặt?” Cô ta dùng khuỷu tay đụng đụng tôi: “Bọn em cũng có thể giúp chị kiểm tra, Vương Khánh, Khả Khanh, các cậu nói có đúng không?”

Vương Khánh vội vàng cười gật đầu, Lâm Khả Khanh tuy rằng lạnh lùng nhưng trong mắt cũng tràn đầy tò mò.

Tôi không quan tâm đến họ, một nhóm bà tám.

“Đúng rồi.” Tống Anh giống như nhớ tới cái gì đó, kéo tay áo tôi: “Lăng Lăng, chị có nghe nói không, Hàn Linh Thương ở lớp hai bên cạnh, gần đây cô ta rất kỳ quái.”

Vương Khánh có chút tò mò hỏi: “Kỳ quái như thế nào?”

“Kỳ nghỉ Quốc Khánh lần này, không phải cô ta đã về nhà một chuyến hay sao?” Tống Anh nói: “Tôi nghe nói cô ta ở nhà đã gặp phải ma. Cứ gặp người là hỏi họ có nhìn thấy người đi theo phía sau cô ta hay không. Nhưng phía sau cô ta căn bản không có ai, bạn cùng phòng ngủ của cô ta đều bị dọa sợ chết khiếp, hoặc là đi ngủ ở phòng khác, hoặc là về nhà ở, nói gì cũng không chịu trở về phòng ngủ.”

Cô ta đột nhiên dừng lại một chút, kích động chỉ chỉ về phía cửa: “Nói Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay kìa, chị nhìn xem, Hàn Linh Thương tới rồi.”

Lịch sử mỹ thuật là một lớp học lớn, hai lớp học trong khoa sơn dầu cùng nhau tham gia học tại phòng học này. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, một cô gái gầy gò đi vào, cô ta trông rất đẹp, dung mạo phải thuộc cấp bậc hoa khôi trường học, nhưng lúc này khuôn mặt cô ta tiều tụy, tóc rối tung, dưới mắt là hai quầng thâm to, dường như đã không được ngủ ngon trong một thời gian dài.

Ánh mắt tôi bỗng nhiên mở to, ngay phía sau cô ta, thật sự có một người đi theo.

Chính xác, là một con ma.

Là một người bị thiêu chết, toàn thân tối đen như mực, cả người đều bị thiêu thành than cốc nhưng đôi mắt đó lại vô cùng trắng, trong một mảng đen thui đôi mắt kia đặc biệt nổi bật.

Đôi mắt của anh ta cứ nhìn chằm chằm Hàn Linh Thương, tràn ngập hận thù, dường như hận không thể lột da cô ta.

Kinh khủng nhất chính là, trong tay con ma kia lại cầm một cái búa rỉ sét, dính đầy máu, trên búa còn có máu chảy xuống, nhỏ từng giọt từng giọt xuống đất.

Tất nhiên, những người bình thường chắc chắn không thể nhìn thấy

Tống Anh nói: “Khương Lăng, chị thấy phía sau cô ta có thật sự có thứ gì đó không sạch sẽ đi theo không? ”

Tôi bình tĩnh nói: “Những điều như vậy, tin thì có còn không tin thì sẽ không có.”

Tống Anh nói: “Nếu vẫn như trước đây, tôi tuyệt đối sẽ không tin nhưng gặp phải chuyện lần trước thì lại không thể không tin.”

Hàn Linh Thương ngồi ở góc hẻo lánh nhất, cúi đầu không nói gì, con ma chết cháy vẫn đứng ở phía sau, không nhúc nhích, sau giờ học lại đi theo cô ta.

Tôi có chút lo lắng nên cũng đi theo đến phòng ngủ của cô ta, gõ cửa nửa ngày mới thấy mở một khe hở nhỏ, Hàn Linh Thương lộ ra nửa mặt, âm u nhìn tôi: “Có chuyện gì vậy?”

Tôi mỉm cười và nói: “Tôi là học sinh lớp một, cái này là đồ mà bạn làm rơi ở lớp học ngày hôm nay.” Tôi đưa một đĩa thuốc màu qua.

Cô ta nhận đĩa sơn rồi u ám nói: “Cảm ơn.” Nói xong liền muốn đóng cửa, tôi vội vàng ngăn lại: “Hàn Linh Thương, tôi có chút khát nước, có thể cho tôi vào uống cốc nước được không?”

Hàn Linh Thương nhìn chằm chằm tôi nửa ngày mới mở cửa: “Vào đi.”

Khi bước vào cửa, tôi ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc, nhìn xung quanh mới phát hiện giường, tủ quần áo, bàn học và những thứ khác của Hàn Linh Thương tất cả đều bám một lớp dầu mỡ đen như mực.

Tôi cầm lên một cái cốc, chạm vào một cái, thứ dinh dính đó rất nhiều, giống như những vật được đặt trong nhà bếp không có máy hút khói hoặc là rất lâu không dùng nên mới có một lớp dinh dính bám vào đồ vật như vậy, làm thế nào cũng không rửa sạch được.

Hàn Linh Thương đã dùng loại cốc này rót cho tôi một ly nước, tôi ngửi ngửi, trong nước cũng có mùi hôi thối.

Đột nhiên, cô ta nhìn chằm chằm vào tôi và nói: “Cô có thể nhìn thấy người đứng đằng sau tôi?”

Tôi liếc nhìn qua vai cô ta, do dự một chút rồi nói: “Tôi có thể nhìn thấy.”

Hàn Linh Thương bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt kinh hoàng tột độ, lui về phía sau hai bước, con ma bị thiêu chết cầm rìu quay đầu lại dùng đôi mắt trắng dã nhìn về phía tôi, trong ánh mắt tràn ngập sự tàn nhẫn và hung ác.

Anh ta đột nhiên đi về phía tôi, giơ rìu của mình lên định bổ nó về phía tôi.

Cơ thể tôi nhanh chóng trốn thoát, cái rìu đó bổ vào chiếc ghế tôi vừa ngồi, chẻ nó thành từng mảnh.

Sắc mặt tôi thay đổi, rút ra một tấm bùa trấn tà, trong miệng niệm chú ngữ, ném phù chú ra ngoài, phù chú rơi lên trên đầu cái búa của con ma bị thiêu chết, cái búa ngay lập tức“Ầm” một tiếng, bị thiêu đốt.

Tựa hồ con quỷ này vô cùng sợ lửa, cuống quýt vứt bỏ búa, con ngươi tràn ngập oán hận trừng mắt nhìn tôi, gào thét nhào về phía tôi.

Tôi cười lạnh một tiếng, trong tay có thêm một tấm phù hỏa: “Bụi trở về bụi, đất trở về đất, mày là ác quỷ bò ra khỏi địa ngục, quay trở về địa ngục đi!”

Nói xong, phù hỏa hóa thành một quả cầu lửa, bay lên người con ma chết cháy, ma chết cháy nhất thời hóa thành một ánh lửa thật lớn, cuối cùng biến thành một mảnh tro bay màu đen, phiêu tán trên không trung.

Hàn Linh Thương thật lâu sau mới lấy lại tinh thần, bỗng nhiên kích động kéo tay tôi: “Chị Khương Lăng, hãy cứu tôi, tôi cầu xin chị, cứu cả nhà chúng tôi với.”

Nói xong, cô ta quỳ xuống trước mặt tôi và khóc: “Nếu cứ tiếp tục như thế này, cả gia đình chúng tôi sẽ bị ma quỷ giết mất.”

Tôi kéo cô ấy lên: “Cô nói lại cẩn thận, kể lại cho tôi những gì đã xảy ra.”

Hàn Linh Thương nói rằng trong học kỳ trước không hiểu sao cô ta rất xui xẻo, làm bất cứ điều gì cũng đều không thuận lợi, ngay cả kỳ thi cuối cùng cũng nợ một học phần. Cô ta rất buồn rầu, sau khi về nhà nói cho bố mẹ, bọn họ cũng rất lo lắng, sau đó liền đi đến chỗ bà đồng trong thôn tính toán một quẻ, bà đồng nói bát tự của cô ta quá yếu, bị cô hồn dã quỷ quấn lấy, nhất định phải làm lễ cúng bái, còn phải nhận bố nuôi, đè ép mới được.

Nông thôn chúng tôi có phong tục, nếu như đứa nhỏ nào bát tự quá yếu sẽ nhận một đồ tể làm bố nuôi, dùng máu tanh và sát khí của đồ tể để đè ép bát tự, việc này có thể xua đuổi cô hồn dã quỷ.

Bố mẹ Hàn hỏi thăm một vòng, đồ tể trong thôn đã rất lớn tuổi, cũng không có ý định nhận con cái nuôi, bọn họ nghe nói thôn kế bên có một tên đồ tể trung niên vừa mới từ Đông Hà làm việc trở về, ở bên đó cũng là làm công việc ở nhà máy thịt, sau khi trở về cũng tiếp tục giết heo giết cừu cho dân làng, vẫn chưa thu nhận con nuôi, rất thích hợp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK