Chương 358
“Không, đừng giết tôi.” Phạm Dung hoảng sợ ôm đầu, tinh thần đã gần như sụp đổ.
Ngay lúc này, cửa sổ bị một sức mạnh phá vỡ, soạt một tiếng, pha lê bốn phía văng tứ tung, đứa bé ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, bên ngoài có một người đàn ông thân hình cao lớn đang lơ lửng giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống.
Người kia chính là Tư Không Uy Vũ.
Đứa bé lại lớn lên một chút, chừng bảy tám tuổi, trên người nó tràn đầy máu tươi, khóe miệng lộ ra một nụ cười âm hiểm, quỷ dị vô cùng.
“Thì ra là một cương thi sao?” Đứa bé nói, “Coi như hiện tại tôi đang ở thời kỳ suy yếu, thực lực chỉ có một phần mười, anh cho rằng có thể giết được tôi sao?”
“Anh có thể thử một chút.” Tư Không Uy Vũ nói.
Đứa bé cười lạnh một tiếng, mũi chân chạm nhẹ, từ cửa sổ bay ra ngoài, một đoàn sương mù màu đen ra hiện ở phía sau nó, sau đó càn quét về phía Tư Không Uy Vũ.
Khuôn mặt Tư Không Uy Vũ vẫn lãnh đạm như cũ, nâng cánh tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một ánh sáng màu đỏ sậm.
Nhiệt độ không khí bốn phía bỗng nhiên lên cao, bây giờ vốn là mùa đông khắc nghiệt, mấy ngày nay mặc dù không có tuyết rơi nhưng vẫn rất lạnh, bây giờ nhiệt độ bốn phía trong nháy mắt trở lại mùa hè, nóng đến người mồ hôi đầm đìa.
Vừa vặn lúc đó, tôi và Chu Nguyên Hạo đuổi tới, chúng tôi không dám tin nhìn Tư Không Uy Vũ, toàn bộ cánh tay trái hắn ta đều đỏ lên, tựa như là côn sắt bỏ vào trong lửa nung đỏ.
Trong biệt thự có vài loại cây cối bốn mùa, bị hơi nóng trên người hắn ta tràn ra bắt đầu cấp tốc khô héo.
Tôi cả kinh, hai mắt nhìn đăm đăm, lẩm bẩm nói: “Hạn Bạt xuất hiện, đất cằn nghìn dặm. Anh ta, anh ta từ lúc nào mà trở thành Hạn Bạt rồi?”
Sắc mặt Chu Nguyên Hạo cũng càng thêm khó coi, đứa bé kia cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc: “Tôi thế mà nhìn nhầm, anh vậy mà là Hạn Bạt. Đã rất nhiều năm tôi chưa từng gặp qua Hạn Bạt, anh thân là Hạn Bạt, tại sao phải giúp đỡ người phàm?”
Tư Không Uy Vũ lạnh lùng nói: “Tôi không trợ giúp người phàm, chỉ là người một nhà mà anh làm hại này có chút nguồn gốc với tôi, là do anh không may.”
Luồng không khí màu đen phát nhiệt kia phun trào ở giữa không trung một lát liền tiêu tán.
Đứa trẻ kia, cũng chính là quỷ vật Thiên Huyền bên trong tầng thứ bảy Địa Ngục cười lạnh nói: “Hạn Bạt, thú vị, thú vị, anh có bằng lòng làm thuộc hạ của tôi hay không? Chỉ cần chúng ta liên thủ, thế gian này sớm muộn gì cũng là thiên hạ của chúng ta.”
Tư Không Uy Vũ lạnh lùng nói: “Trò cười, quỷ vật ô uế bẩn thỉu như anh lại muốn mời chào tôi?”
Trong mắt Thiên Huyền nộ khí cuồn cuộn, cười như rắn độc: “Chỉ là tên vừa thăng lên Hạn Bạt, lại dám nói chuyện với tôi như vậy. Hôm nay sẽ để anh xem sự lợi hại của Quỷ Vương Thiên Huyền.”
Hai tay anh ta vung lên, sau lưng xuất hiện một vòng xoáy thông đạo màu đen, trong thông đạo có một sức mạnh màu đen vọt ra, nhào về phía Tư Không Uy Vũ.
Ánh mắt Tư Không Uy Vũ ngưng lại, cánh tay vung lên, hơi nóng nóng rực hội tụ thành một thanh lưỡi dao, chém về phía hắc khí đối diện.
Chu Nguyên Hạo hơi nheo mắt, tựa hồ phát hiện cái gì nhưng lại không có bất kỳ động tác nào.
Khí nóng rực chém tới, rất dễ dàng xua tan luồng sức mạnh màu đen kia, sức mạnh dư thừa còn lại bổ mạnh xuống làm mặt đất nứt toát.
Sau khi khí đen tan đi, Thiên Huyền không thấy đâu nữa, Tư Không Uy Vũ lạnh lùng nói: “Đường đường là một Quỷ Vương, thế mà lâm trận bỏ chạy.”
Tôi thế mới biết thì ra một kích vừa rồi thật lớn, chẳng qua là một chiêu lừa đảo, Thiên Huyền trực tiếp chạy đi từ thông đạo vòng xoáy kia.
Chu Nguyên Hạo cười lạnh nói: “Hiện tại sức mạnh của anh ta chỉ còn một phần mười, nếu như là cương thi bình thường thì còn có thể đấu một trận, gặp phải Hạn Bạt chỉ có chạy trối chết.”
Tôi nhìn anh ta một cái, không biết vì sao tôi luôn cảm thấy vừa rồi anh ta đã phát hiện Thiên Huyền muốn trốn, thế nhưng lại không nhắc nhở Tư Không Uy Vũ.
Tại sao Nguyên Hạo phải cố ý thả Thiên Huyền đi?
“Chúng ta vào xem người nhà họ Tư đi.” Chu Nguyên Hạo nắm tay của tôi nói, tôi đi theo anh nhưng trong lòng có chút hoài nghi và lo lắng.
Trên người Chu Nguyên Hạo có quá nhiều bí mật, tôi có phải đã nghĩ quá tốt về anh không?
Cho tới nay anh luôn đối với tôi rất tốt, sủng ái tôi, che chở tôi, cho nên tôi cho rằng anh là một người đàn ông tốt.
Có lẽ, chân tướng và suy nghĩ của tôi khác nhau rất xa.
Từ đầu đến cuối thấy tôi đều không nhìn thấy người đàn ông này.
Chúng tôi đi trên lầu, Phạm Dung gặp phải quá nhiều đả kích, thần sắc đã có chút hoảng hốt, chồng bà ấy đang cố gắng đắp chăn cho con gái, để tránh cho người khác thấy được máu thịt be bét nơi nào đó, thay cô duy trì tôn nghiêm cuối cùng.
Tư Không Uy Vũ đứng bên cạnh Tư Thuần Nhi, sờ mạch đập của cô, nói: “Cô ấy đã tắt thở.”
Hai chân Tư Hà Quân mềm nhũn, té quỵ dưới đất, trầm mặc hai giây, bỗng nhiên ôm lấy hai chân của anh ta: “Tôi biết anh có bản lĩnh to lớn, van cầu anh mau cứu nó, chỉ cần nó có thể sống sót thì muốn tôi làm gì cũng được.”
Tư Không Uy Vũ cúi đầu nhìn ông, nói: “Tôi có thể cứu cô ấy sống lại.”