Chương 414
Tôi gật đầu một cái: “Muốn gải độc kỳ thực cũng không khó, tôi viết một đơn thuốc rồi mấy người mau chóng đi lấy thuốc, nấu cho thiên sư Trương uống, uống hết ba thang thuốc là được, chỉ là sẽ có khoảng nửa năm thời gian suy yếu.”
Mọi người phái Mai Sơn nghe vậy thì đều lộ ra vẻ mặt rầu rĩ, mà sắc mặt mọi người phái Lãm Sơn lại thoáng qua vẻ vui mừng.
Tôi lấy giấy bút, giao cho Mị Phong: “Tôi nói còn cậu sẽ viết.”
Mị Phong có hơi do dự rồi cầm lấy giấy bút, tôi bắt đầu nói: “Cẩu kỷ ba mươi gam, nguyệt kiến hai mươi gam,…”
Vừa nói tôi vừa rút một cây dao ngắn từ trong bốt ra, sau đó lật Trương Hoằng Thái lại.
“Cô làm gì vậy?”
Mị Phong kinh ngạc nói.
“Đương nhiên là chữa trị cho đại sư huynh của cậu.”
Tôi nói.
“Chữa trị thì cô dùng dao làm gì?”
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta một cái, nói: “Chữa trị cần phải lấy máu. Tình hình đại sư huynh của cậu bây giờ đã nguy cấp vô cùng, rốt cuộc cậu có muốn cứu anh ta hay không? Có cần đi điều tra mười tám đời tổ tông của tôi rồi mới để cho tôi ra tay không hả?”
Mị Phong bị tôi nói cho nghẹn họng không nói ra lời, chỉ đành phải cầm bút lên bắt đầu nhớ, tôi tiếp tục nói, sau đó sờ sống lưng của anh ta một cái, khi mò đến đốt xương sống thứ ba thì đâm mũi dao vào trong thịt, máu tươi đen ngòm chảy ra mãnh liệt.
Tôi hơi đưa dao xuống, cắt ra một vết dài, máu đen chảy ra mạnh hơn, tôi đưa ngón tay vào trong vết thương, lần mò trên xương, sờ được một vật, tôi bắt lấy vật kia, dùng sức kéo một cái.
“A!”
Trương Hoằng Thái phát ra một tiếng kêu thảm thiết đến tê tâm liệt phế, tôi kéo vật kia ra khỏi thân thể anh ta, khi mọi người thấy được vật trong tay tôi thì đều lộ ra vẻ mặt buồn nôn.
Vật kia giống như một đám tảo, mỗi sợi mảnh như tóc, mà vật kia vẫn còn sống, nó không ngừng ngọ nguậy trong tay tôi, những sợi mảnh như tóc kia vẫn còn bay lượn không ngừng giữa không trung.
“Đây chính là cỏ nhện đen.”
Tôi nói: “Sau khi độc tố vào cơ thể thì sẽ có một cây cỏ nhện đen mọc dài ra ở trên xương sống, nhổ bỏ cây cỏ độc này rồi loại bỏ độc tố là được rồi.”
Tôi nhìn về phía Mị Phong: “Những gì tôi vừa nói đã nhớ chưa?”
Mị Phong gật đầu một cái, khẩn trương nhìn cỏ độc trong tay tôi, tôi ném cây cỏ độc kia xuống đất, mạnh mẽ đạp một cái, nó phát ra một tiếng chít chít rồi trong nháy mắt liền bất động.
Tôi đỡ Trương Hoằng Thái ngồi dậy, tôi tiến sát vào tai anh ta, dùng giọng nói cực kỳ nhỏ mà nói: “Cẩn thận Mị Phong.”
Nói xong thì giao anh ta cho đệ tử phái Mai Sơn, sau đó xoay người rời đi tiêu sái: “Không cần cảm ơn tôi, tôi tên là Hoạt **.”
Hòa thượng Vĩnh Thành thi lễ một cái với tôi, đọc một câu a di đà phật sau đó nói: “Chư vị phái Mai Sơn, mau đưa đại sư huynh của mấy người về dưỡng thương thật tốt đi.”
Mị Phong vội la lên: “Thanh Huyền không chỉ làm đại sư huynh của chúng tôi bị thương, mà còn có hiềm nghi là cấu kết với quỷ vương Hiên, chẳng lẽ cứ cho qua như vậy sao?”
“Cậu nói bậy!”
Đệ tử của Lãm Sơn không chịu bị sỉ nhục, tất cả lớn tiếng kêu lên.
Hòa thượng Vĩnh Thành thay đổi hình tượng mặt phật luôn cười, sắc mặt nghiêm túc nói: “Chẳng lẽ mấy người còn không nhìn ra sao? Đây là âm mưu quỷ vương Hiên, mục đích là khiến cho hai phái mấy người tranh đấu với nhau! Anh ta thì làm ngư ông đắc lợi!”
Vẻ mặt mọi người khác nhau, đều không nói gì, ánh mắt của hòa thượng Vĩnh Thành lướt qua mọi người, tất cả họ đều không dám đối mặt với ông ta.
“Rốt cuộc có người cấu kết với quỷ vương Hiên hay không thì chờ hai ngày sau, sau khi chưởng môn của các môn phái đến đây thì tất cả sẽ được điều tra rõ ràng.”
Hòa thượng Vĩnh Tành vung tay lên: “Mọi người giải tán hết đi.”
Mọi người chỉ đành phải yên lặng đi ra, lúc đi còn không quên hung hăng trừng đối phương một cái.
Chờ khi mọi người đã đi hết rồi, hòa thượng Vĩnh Thành như là đã nhớ ra cái gì đó, kêu lên: “Này, này, đã nói là mời tôi ăn cơm rồi mà! Quay lại! Tất cả các người quay lại đây cho tôi.”
“Phái Mai Sơn bọn họ đối xử vói cô như vậy mà cô còn ra tay giúp bọn họ?”