Chương 244
“Không sai.” Từ Sơn đi tới nói, “Khương nữ sĩ đối với chúng tôi ơn nặng như núi, nếu như bà khiến cô ấy khó xử, chính là khiến mọi người chúng tôi khó xử.”
Mấy người sống sót kia đều tụ lại, đứng chung một chỗ với tôi, tuy rằng nhà họ Ngô cũng là gia tộc tu đạo, nhưng thế lực cũng không phải rất lớn, đối mặt với nhiều bối cảnh xuất thân hùng hậu như vậy, những thanh niên tài tuấn thực lực cũng rất mạnh, bà ta không dám lại làm càn.
Nhưng bà ta lại không cam lòng, khóc sướt mướt nói: “Những người sống sót đều có thế lực mạnh, chỉ trách nhà họ Ngô chúng tôi không có bản lĩnh.”
Câu nói này đều làm mất lòng tất cả mọi người, mọi người đều có chút tức giận với bà ta, nghĩ thầm bà Ngô này sao lại không hiểu chuyện như vậy?
Uông Lạc phát huy công hiệu thâm hậu của cái mồm, cà lơ phất phơ đi tới nói: “Bà Ngô, chúng tôi đều biết, nếu không phải vì sinh ra một đứa con gái thiên phú tốt như vậy, bà cũng không bước được vào cửa của nhà họ Ngô. Bây giờ con gái mất rồi, địa vị của bà nguy khốn, trong lòng bà khó chịu chúng tôi cũng đều có thể hiểu, nhưng bà lại nhằm vào ân nhân tức giận cái gì? Muốn tức giận, muốn báo thù, đi tìm người Nhật Quốc đi, những âm dương sư khởi động tám vân khóa hồn trận còn ở trong thành phố Tây An, tìm được chỉ là chuyện sớm hay muộn, bà đi tìm bọn họ liều mạng đi.”
Tuy rằng bà Ngô được gả vào gia tộc tu đạo, nhưng bản thân chỉ là người bình thường không có thiên phú, bà ta sao có thể có bản lĩnh liều mạng với âm dương sư Nhật Quốc?
Bà ta dứt khoát không đếm xỉa đến, lập tức ngồi xuống đất, bắt đầu nói liều: “Con gái của tôi vừa mới chết, các người đều tới ức hiếp tôi sao, tôi sống như thế nào đây, chi bằng chết đi cho rồi.”
Bố của Ngô Thiên Anh cảm thấy trên mặt không nhịn được, vội vàng qua đó kéo bà ta: “Thôi đi, bà còn sợ mình mất mặt chưa đủ sao, mau đứng lên, chúng ta nhận di hài của Thiên Anh rồi trở về, xử lý hậu sự đi.”
Bố của Ngô Thiên Anh nuôi rất nhiều tiểu tam tiểu tứ ở bên ngoài, con trai con gái đều sinh không biết bao nhiêu người rồi, Ngô Thiên Anh là người có thiên phú tốt nhất, cho nên ông ta mới có thể kết hôn với một người phụ nữ chợ có tính cách đanh đá.
Hiện giờ con gái đã không còn, người phụ nữ này cũng không còn quan trọng nữa.
Bố của Ngô Thiên Anh trời sinh tính lạnh lùng bạc bẽo, trong lòng đã bắt đầu tính toán xem nên đón đứa con nào trở về, thay thế cho Ngô Thiên Anh đã mất đi.
Trò cười khôi hài này kết thúc như vậy, Trương Xương Thành tiện tay phá tám vân khóa hồn trận này, cũng dựa theo sóng linh năng lúc phá giải trận pháp, đã tìm được chỗ ẩn thân của những tên âm dương sư đó.
Trương Xương Thành ra tay tàn nhẫn, lúc đang phá trận, đã thông qua mối quan hệ giữa trận pháp và âm dương sư để chém trọng thương những tên âm dương sư đó, lúc nhóm người tu sĩ của Hoa Quốc đến, bên trong hiệu sách bình thường kia, vài tên âm dương sư đã chết, còn lại mấy tên vừa mới trốn thoát.
Thành Tây An là địa bàn của Hoa Sơn, nếu để nhóm âm dương sư đó chạy mất, bọn họ biết giấu mặt vào đâu.
Không đến hai giờ đồng hồ, đã tìm thấy những tên âm dương sư đó, những thanh niên tài tuấn may mắn còn sống sót từ trong trận tám vân khóa hồn, không quan tâm vết thương của mình, khăng khăng đi trước vây quét, trong lúc chiến đấu giết chết hai tên, bắt sống một tên, áp giải về Hoa Sơn thẩm vấn.
Lần này Diệp Vũ Lăng bị thương rất nặng, tôi đưa cô ấy về nhà họ Diệp điểm dừng chân ở thành phố Tây An, sau đó trở về khách sạn, nằm xuống liền ngủ.
Có thể là sử dụng tinh thần lực quá mức, tôi cảm thấy vô cùng mỏi mệt, giấc ngủ này, liền ngủ ba ngày ba đêm.
Điểm dừng chân của nhà họ Diệp là một căn biệt thự, cô ấy vừa bước vào cửa, Diệp Vũ Kỳ và anh cô Diệp Vũ Hoàng trên sô pha liền đứng lên, hai người hơi giật mình, Diệp Vũ Kỳ tuổi còn nhỏ, trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng không giấu được, nhưng Diệp Vũ Hoàng lại nhanh chóng điều chỉnh, lộ ra nụ cười vui mừng: “Vũ Lăng, em không sao thật sự là tốt quá, hai ngày này bọn anh rất lo lắng cho em.”
Diệp Vũ Lăng mới vừa uống thuốc chữa vết thương ở trên xe, thật sự không muốn hàn huyên với anh em mang ý xấu bọn họ, thuận miệng nói: “Tôi không sao, khiến hai người lo lắng rồi.” Nói xong, liền vội vội vàng trở về phòng ngủ của mình.
Diệp Vũ Kỳ châm chọc anh cô ta, nói: “Anh nhìn anh đi, anh thì nhiệt tình nói chuyện nhưng lại nhận sự hờ hững của chị ta.”
Diệp Vũ Hoàng dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn cô ta một cái, sao hắn ta lại gặp phải một đứa em gái như vậy.
Diệp Vũ Lăng trở về bên trong phòng ngủ, lại lấy di động bảo mật ra, gọi cho ông cụ Diệp.
“Vũ Lăng, nghe nói con bị thương rất nặng?” Sự quan tâm trong giọng nói của ông cụ Diệp rất sâu nặng khiến cho trong lòng Diệp Vũ Lăng hơi ấm áp.
“Không sao, ông, con đã uống thuốc chữa thương rồi.”