• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Dưa Xanh

- --

Ngày hôm sau cô ngủ đến trưa mới tỉnh dậy, thân thể đã được vệ sinh sạch sẽ, nơi cần bôi thuốc thì cũng đã bôi rồi. Giang Bích Nhân rửa mặt xong thì đi xuống lầu, phát hiện ra anh họ đã chuẩn bị tốt bữa sáng cho cô.

Giang Bích Nhân thật sự có chút ngạc nhiên, theo như cô biết thì anh họ hình như chưa từng nấu ăn.

"Anh trai, anh biết nấu ăn sao?"

"Đây là lần đầu tiên anh xuống bếp." Vẻ mặt Giang Thần Hợi lộ ra chút đau khổ: "Nhưng có vẻ như không được ngon lắm... Cọng cỏ nhỏ, em vẫn là nên đừng ăn, để anh đặt cơm hộp cho."


Giang Bích Nhân nghiêng người xem xét, sau đó lấy một chiếc đũa nếm thử.

Cơm nấu thật cứng, các món ăn khác cũng có mùi vị thật lạ, nếu không ngọt quá thì cũng là mặn quá.

Nhưng tốt xấu gì thì đây vẫn là lần đầu tiên mà anh họ nấu cơm, Giang Bích Nhân không muốn đả kích hắn.

"Lần đầu tiên mà làm được như vậy đã là không tồi, nhớ lúc trước em mới tập nấu cơm, đến trứng rán thôi mà em cũng hậu đậu biến nó thành than luôn." Sau đó cô lại ăn thêm vài miếng, cố gắng nuốt xuống xong cô lại xoay qua cười với hắn ta: "Hơn nữa đây là tấm lòng của anh trai, không thể lãng phí nha."

Giang Thần Hợi hơi hơi sững sờ một lúc, sau đó mỉm cười che ngực: "Cọng cỏ nhỏ... Em thật đúng là..."

Giang Bích Nhân không hiểu đối phương nói gì, vẻ mặt lộ ra biểu tình nghi hoặc: "Hả?"

Giang Thần Hợi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô rồi mỉm cười: "Không có gì. Chỉ là cọng cỏ nhỏ nguyện ý ăn đồ ăn anh làm, anh trai cảm thấy rất vui."

Xử lý xong một bữa cơm, Giang Bích Nhân nói lời tạm biệt với Giang Thần Hợi: "Em phải về nhà đây."

Giang Thần Hợi sửng sốt: "Không phải em được nghỉ bảy ngày sao?"

"Nếu em ở đây, anh nhất định sẽ phải cùng em chơi trò chơi, nhưng như vậy thì làm lỡ quá nhiều thời gian, bài tập của em còn rất nhiều." Giang Bích Nhân nghiêm túc nói: "Em cũng đã lên lớp 12, đầu óc em vốn dĩ không thông minh, nếu còn không học nữa thì chắc chắn sẽ không kịp."

Giang Thần Hợi chưa từng nghĩ tới cái loại lý do này, nhưng nếu cẩn thận ngẫm lại, đây xác thật đúng là lời mà Giang Bích Nhân nên nói.

Giang Thần Hợi lại lần nữa buông lời dụ dỗ cô: "Bài tập em không cần lo lắng, anh giúp em làm là được, bài tập hè lần trước anh làm cũng không tệ đúng không?"

Giang Bích Nhân lắc đầu: "Anh trai đúng là rất lợi hại, nhưng bài tập vẫn nên tự chính mình làm. Bởi vì giáo viên giao bài tập, cũng không phải muốn làm khó chúng em, mà là muốn cho chúng em thông qua đó để tiếp thu kiến thức. Nên nếu cái gì cũng nhờ anh trai làm, thì em suốt đời vẫn không biết gì."

"Cọng cỏ nhỏ, ba anh lần trước không phải đã nói với em rồi sao, không cần tạo áp lực lớn cho mình, chỉ cần em vui vẻ mới là quan trọng nhất."

Giang Bích Nhân vô cùng nghiêm túc mà lắc đầu: "Em biết em không thông minh, nhưng em cũng có những việc em muốn làm. Cho dù có áp lực một chút cũng không sao, em muốn dựa vào thực lực của bản thân thi vào đại học. Khoảng thời gian trước kia em thật sự là không đúng, chỉ lo chơi cùng hai người. Nhưng sau khi bị ba ba phê bình, thì em cũng đã nhận ra cái sai của mình, làm việc không thể nào bỏ dỡ giữa chừng, em không muốn phụ sự kỳ vọng của ba ba, huống chi đây còn là mục tiêu từ nhỏ của em." Giang Bích Nhân giương đôi mắt thanh triệt mà nhìn Giang Thần Hợi: "Anh trai, anh sẽ ủng hộ em phải không?"

Giang Thần Hợi vốn muốn nói ba em đối với em không có nửa điểm kỳ vọng, nhưng khi nhìn thấy cặp mắt kia, hắn liền cái gì cũng không thể nói ra được.

Cuối cùng chỉ có thể ôm mặt Giang Bích Nhân, hôn lên môi cô: "Anh đương nhiên ủng hộ cọng cỏ nhỏ nhà chúng ta vô điều kiện, anh tin tưởng em nhất định sẽ làm được."

Giang Bích Nhân vui vẻ tươi cười, hai mắt sáng ngời, gật đầu thật mạnh, sau đó cũng ở trên mặt Giang Thần Hợi hôn lại một cái: "Được anh họ ủng hộ thật là quá tốt rồi."

Trái tim Giang Thần Hợi đều đã mềm thành một mảnh, hận không thể lập tức liên hệ với cái trường đại học mà Giang Bích Nhân muốn đi vào.

Sau khi đưa Giang Bích Nhân về nhà, cô liền bắt đầu chăm chỉ học tập.

Giang Bích Nhân thật sự đúng là không được thông minh, một cái gì đó người khác chỉ cần xem mấy lần là nhớ, còn cô thì lại phải xem mười mấy lần, thậm chí hàng chục lần.

Khi người khác học xong một câu đề, người ta có thể từ đó suy một ra ba. Còn cô phải làm hơn chục đề mới có thể miễn cưỡng tìm ra quy tắc. Ngay cả khi câu hỏi hơi biến hóa một chút, cô cũng sẽ không làm được.

Tuy nhiên Học Ủy đã nói rồi, đề thi hiện tại chỉ cần bỏ công nỗ lực, hiểu rõ mỗi đề, sau đó làm nhiều bài. Dưới một biển câu hỏi chiến thuật, chưa nói đến điểm cao, thì số điểm cơ bản vẫn có thể đạt được.

Cô không dám hy vọng xa vời tới các trường đại học 958 [*] hay 211 [**] gì đó. Nhưng cô muốn thi đậu vào một trường bằng chính khả năng của mình.

Đầu óc cô từ nhỏ đã không được như người khác, tuy rằng trong nhà có tiền, được ưu ái tiếp thu nền giáo dục tốt nhất. Nhưng đại khái là gỗ mục không thể khắc, trước nay làm cái gì cũng không thành, khi học cấp hai cô còn bị bắt nạt vì quá ngu ngốc.

Cô thường xuyên cảm thấy bản thân không có ưu điểm nào, ngoại trừ có gia cảnh tốt khiến cho người khác ghen tị, nhưng đây cũng chính là ba ba cho cô. Tiền cũng là ông kiếm, cô nói sao vẫn là thứ rác rưởi đáng bị bỏ đi.

Cho nên lúc này đây cô muốn chứng minh, bản thân có thể làm được chút việc gì đó. Muốn chứng minh trên người cô không phải một chỗ đáng khen cũng không có. Cô muốn trở thành một người mặc dù không thể khiến ba ba tự hào, nhưng ít ra cũng sẽ không khiến ông mất mặt.

Fighting!

Giang Bích Nhân càng nghĩ càng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, nhìn xấp đề trước mặt cũng không thấy đến nỗi nản lòng.

...

Bốn ngày trong kỳ nghỉ trôi qua nhanh chóng, mấy hôm nay Giang Bích Nhân không có lấy một ngày lười biếng. Mỗi ngày thức dậy rời giường vào 6 giờ rưỡi, trừ bỏ vận động ăn cơm và ngủ trưa, thì cô vẫn luôn ôn tập đến 11 giờ rưỡi mới lên giường đi ngủ.

Sau vài ngày, người chưa từng trải qua việc học tập căng thẳng như Giang Bích Nhân, cảm thấy thân thể như bị đào rỗng. Nhưng mỗi ngày nhìn xem kết quả học tập của chính mình, cô liền cảm thấy cuộc sống như vậy cũng thật phong phú. Hơn nữa những lúc mà học không nổi, cô liền gọi video tâm sự với Học Ủy, hắn ta thật sự rất lợi hại, mỗi lần đều cho cô rất nhiều lời khuyên.


Cho đến ngày thứ năm của kỳ nghỉ, Giang Hi Phong mới trở lại.


- --------------------------------


[*] 985: Là các trường đại học đẳng cấp thế giới.


[**] 211: Là những trường đại học trọng điểm của Trung Quốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK