- --
Giang Bích Nhân mơ mơ màng màng, vừa mở mắt ra, đã nhìn thấy vẻ mặt tươi cười xấu xa của ai kia, cô ngay lập tức tỉnh táo lại.
Hắn lại sắp tính toán chuyện quái quỷ gì nữa đây?
Cô có cảm giác, cái tên Nhậm Sâm Ngôn này đang mang lên người hai chiếc mặt nạ. Ban ngày làm ra bộ dạng xa cách với cô, khiến cho cô đều phải hoàn toàn tin tưởng hai người họ giống như không có một chút thân thiết nào. Nếu không phải lúc trưa hắn làm chuyện như vậy với cô, Giang Bích Nhân nhất định sẽ một mực cho rằng Nhậm Sâm Ngôn cùng với người cùng cô chơi trò vui sướng kia chắc chắn là hai người hoàn toàn khác nhau.
Giang Bích Nhân nằm ở vị trí gần cửa lều, Nhậm Sâm Ngôn chỉ cần duỗi tay, đã có thể chạm tới ngực cô.
Trong lúc đi ngủ vì để thoải mái hơn mà Giang Bích Nhân luôn luôn đem áo ngực cởi ra. Do đó lúc này Nhậm Sâm Ngôn xoa lên thập phần thuận tiện.
Xoa nhẹ trong chốc lát, Nhậm Sâm Ngôn trực tiếp xốc lên chăn mỏng, nhanh chóng luồn tay xuống cởi váy cô, tách ra hai chân mảnh khảnh, để vùng huyệt nhỏ hoàn toàn bại lộ.
Giang Bích Nhân mở to hai mắt, suy nghĩ tới Ngô Tiểu Kiều còn ở bên cạnh, tim liền không nhịn được kinh hoàng nhảy lên, cơ thể khẩn trương căng thẳng. Cô muốn làm cái gì đó để ngăn cản động tác của Nhậm Sâm Ngôn, nhưng lại sợ làm ra động tĩnh quá lớn mà kinh động tới Ngô Tiểu Kiều, bởi vậy cô chỉ có thể dùng khẩu hình miệng nhắc nhở: "Tiểu Kiều còn ở đây!"
Nhậm Sâm Ngôn không thèm để ý tới chút thủ thuật nhỏ kia của cô. Cúi người xuống há mồm bao bọc lấy tiểu huyệt mút một cái thật mạnh, tàn ác dùng răng day nhẹ âm đế, vươn đầu lưỡi ra càn quét một vòng, sau đó đầu lưỡi mềm mại giống như con rắn nhỏ chậm rãi luồn lách vào bên trong.
Giang Bích Nhân bị đầu lưỡi trêu chọc, không bao lâu tiểu huyệt liền bắt đầu chảy nước, chân cũng không tự giác kẹp chặt đầu Nhậm Sâm Ngôn, mông nhỏ vặn vẹo uốn éo, khát vọng đầu lưỡi hắn ta dùng lực liếm một chút, liếm càng sâu càng tốt.
Lưỡi rắn giảo hoạt bắt chước động tác làm tình, nhanh chóng thọc vào rút ra, liếm tới Giang Bích Nhân dạo qua một vòng cao trào nhỏ, tiểu huyệt gắt gao cuốn lấy đầu lưỡi, thủy dịch không ngừng lưu động, đem nửa gương mặt soái khí tẩm ướt dầm dề.
Cảm giác được Giang Bích Nhân đã bắt đầu bộc phát dục vọng. Lúc này Nhậm Sâm Ngôn mới rút đầu lưỡi ra, tiến đến bên tai cô nhẹ giọng nói: "Không phải nói sợ Tiểu Kiều phát hiện sao? Mông còn rung lắc lợi hại như vậy? Anh thấy động tĩnh em làm ra so với anh còn lớn hơn nha"
Giang Bích Nhân xấu hổ đỏ mặt, muốn biện giải, lại không tìm ra được lời phản bác nào. Nhậm Sâm Ngôn lôi kéo tay cô, sờ lên đống cộm cộm dưới đũng quần hắn: "Tiểu tao hóa, muốn ăn sao?"
Giang Bích Nhân hồi tưởng lại tư vị của thứ đồ chơi to lớn kia, tiểu huyệt liền nhịn không được mấp máy, chọc cho người ta tâm sinh ngứa ngáy.
"Muốn không?" Nhậm Sâm Ngôn lại hỏi một lần nữa.
Giang Bích Nhân chủ động cọ xát hai chân, sắc mặt đỏ bừng mà dời mắt đi không dám trực tiếp nhìn thẳng, giọng rì rì như muỗi kêu trả lời: "Muốn..."
"Muốn cái gì?" Nhậm Sâm Ngôn tra hỏi tới cùng, nhất quyết không chịu buông tha cho cô.
"... Muốn ăn đại dương v*t, muốn bị đại dương v*t thao" Sắc mặt Giang Bích Nhân càng lúc càng hồng.
Nhậm Sâm Ngôn vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve tiểu huyệt, nhợt nhạt cắm rút, cố ý nói: "Nhưng Tiểu Kiều còn ngủ ở bên cạnh, hay là thôi đi?"
Huyệt nhỏ bị hắn trêu chọc ngày càng hư không đến lợi hại, cô nhẹ giọng hừ hừ hai tiếng, nhưng lí trí vẫn không thắng nổi được tâm ma trong lòng: "... Vậy anh nhẹ chút là được..."
Nhậm Sâm Ngôn chậc chậc hai tiếng, nói: "Bạn thân còn ngủ ở bên cạnh, em liền hư hỏng như vậy cầu xin bạn trai cô ấy thao, thật là không được nha"
Giang Bích Nhân cảm thấy thẹn, rũ mắt xuống, không nghĩ tới hắn lại nói như vậy, cô chủ động mở chân ra, để lỗ nhỏ bại lộ trước mặt nam nhân: "Anh đừng nói nữa, mau cắm vào đi..." Sau đó còn không quên nhắc nhở: "Động tĩnh phải nhỏ một chút đó"
Nhậm Sâm Ngôn nhìn bộ dạng lẳng lơ này của cô đã sớm không chịu nổi, một lời vô nghĩa cũng không muốn phí phạm, tức tốc cởi váy Giang Bích Nhân ra lót xuống mông cô. Sau đó tự thân vận động, giải phóng côn th*t to lớn, nhắm ngay tiểu huyệt gấp gáp đi vào.
Huyệt động nhỏ hẹp bất ngờ bị dị vật xỏ xuyên, huyệt thịt non mềm bị cưỡng chế căng ra. côn th*t một đường thuận lợi đỉnh tới miệng tử cung, kích thích cô gái nhỏ sung sướng run rẩy, cô đã cố gắng bịt kín miệng chính mình, nhưng một vài âm thanh vỡ vụn vẫn không khống chế được mà thoát ra ngoài.
Nhậm Sâm Ngôn mạnh mẽ dùng sức va chạm, đầu cuối xuống ngậm lấy một bên vú cắn mút, một bên khác cũng được hắn nắm ở trong tay từ từ xoa bóp thưởng thức.
"Tiểu tao hóa, vú lại lớn hơn rồi" Nhậm Sâm Ngôn mạnh mẽ lôi kéo đầu v*, niết đến khi nó sưng đỏ lên mới chịu dừng tay.
Giang Bích Nhân gắt gao che miệng, hai chân bấu chặt lấy eo Nhậm Sâm Ngôn, vú vừa đau vừa sướng, cô theo bản năng siết chặt côn th*t, ngoài cái này ra cô không biết nên làm cái gì để đáp lại, cô cực lực áp chế âm thanh rên rỉ sắp bộc phát.
Nhậm Sâm Ngôn quen cửa quen nẻo mà đem miệng tử cung chọc ra một khe hở nhỏ, hắn bóp lấy eo Giang Bích Nhân nhanh chóng dùng sức đưa đẩy, tàn nhẫn tấn công mười mấy cái, miệng tử cung rốt cuộc không chịu nổi hoàn toàn bị khai phá, quy đầu thô cứng thuận lợi tiến sâu vào nơi cấm địa.
"Ân ân ân..." Giang Bích Nhân mặc dù đã che miệng nhưng vẫn len lén tràn ra vài tiếng kêu nhỏ vừa tựa như tiếng khóc lại càng giống như âm thanh rên rỉ dụ hoặc. Cơ thể cô cực lực căng thẳng, từ tử cung phun ra một cỗ dòng nước, sau đó bị nam căn vô tình lắp kín, chôn trong tiểu cung.
Nhậm Sâm Ngôn đối với huyệt nhỏ vừa mới cao trào không có nửa điểm quan tâm. côn th*t còn đang không ngừng luận động, thẳng tới khi quy đầu cắm thẳng vào nơi sâu nhất trong tử cung, đem bụng nhỏ căng ra thành hình dạng căn dương v*t.
Nhậm Sâm Ngôn lôi kéo tay Giang Bích Nhân đặt lên bụng chính mình, Giang Bích Nhân cảm giác được rõ ràng bụng nhỏ theo tác động của côn th*t ra vào mà phập phồng lên xuống, cô cảm thấy có chút hơi sợ hãi nhưng cũng vô cùng kích thích, tiểu huyệt không tự giác gắt gao co quắp.
Không biết qua bao lâu, Giang Bích Nhân đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Ngô Tiểu Kiều. Nhậm Sâm Ngôn đột nhiên cô thay đổi tư thế, để quỳ rạp trên mặt đất, đối diện là gương mặt phóng đại của Ngô Tiểu Kiều, hắn không để ý từ phía sau cuồng mãnh tiến vào.
Ngước nhìn gương mặt Ngô Tiểu Kiều, tiểu huyệt liền lập tức co rút lợi hại.
Nhậm Sâm Ngôn vỗ vỗ mông cô: "Thả lỏng, ông đây chen vào không lọt"
Giang Bích Nhân run rẩy nhỏ giọng nói: "Đừng... Đừng như vậy..."
Nhậm Sâm Ngôn cười nhẹ một tiếng: "Làm trò trước mặt Tiểu Kiều, có cảm giác như thế nào?"
"A..." Giang Bích Nhân xấu hổ không nói lên được lời gì. Dù sao đây cũng chỉ là một trò chơi thôi mà, nhưng vì sao... Cô luôn có cảm giác thật kỳ quái... Giống như đang làm việc gì đó sai trái...
Nhậm Sâm Ngôn tát một phát lên mông cô, trong không gian tĩnh lặng vang lên một tiếng bang giòn vang: "Tiểu tao hóa, còn không mau xin lỗi bạn em?"
Giang Bích Nhân bị tiếng vang làm cho cả kinh, huyệt thịt ép chặt lấy dương v*t, nhịp tim căng thẳng đập loạn: "Anh nhẹ nhàng một chút, thật sự sẽ đem Tiểu Kiều đánh thức đó!"
"Ai kêu em làm việc bất chính" Nhậm Sâm Ngôn càng thêm dùng sức đâm chọc: "Thật là quá hổ thẹn, còn không mau xin lỗi Tiểu Kiều"
Giang Bích Nhân vẫn còn giữ lại một tia lý trí, hơi hơi kháng cự: "Không được... Sẽ đánh thức Tiểu Kiều..."
"Vậy em nói nhỏ một chút không phải là được rồi sao?" Nhậm Sâm Ngôn lại tát lên mông cô một cái: "Nhanh xin lỗi, bằng không anh đem dương v*t rút ra, liền ở đây không ai có thể thỏa mãn em" Nói xong, liền làm bộ đem dương v*t rút ra một nửa.
Giang Bích Nhân sắp bị dục vọng tra tấn tới chết rồi, suy nghĩ lúc này không thể nào xa rời nam căn thô tráng, gấp gáp đến độ mông nhỏ không ngừng lay động: "Huhu... Đừng đi..."
Nhậm Sâm Ngôn nghe được lập tức dừng lại: "Muốn bị thao thì nhanh xin lỗi, em trước giờ bị anh thao bao nhiêu lần đều phải thành thật nói ra"
Giang Bích Nhân vô cùng ủy khuất, bọn họ làm quá nhiều, cô làm sao có thể nhớ rõ ràng được. Nhưng là mắt thấy Nhậm Sâm Ngôn muốn đem dương v*t rút ra, cô liền bất chấp lý trí kháng cự nhanh chóng đồng ý xin lỗi.
Nhậm Sâm Ngôn lại tát lên mông cô thúc giục: "Còn không mau nói"
"Ô... Tiểu Kiều, thực xin lỗi..." Giang Bích Nhân vừa nói, Nhậm Sâm Ngôn liền động thân, đem cự long to lớn đâm sâu vào tử cung.
"A a... Quá lớn... Ô ô... Nhẹ chút... Nhẹ chút..." Giang Bích Nhân không nhịn được rên rỉ ra tiếng.
Nhậm Sâm Ngôn lại tát lên mông cô: "Đừng có động dục, mau nói, vì sao phải xin lỗi?"
"Bởi vì... Bởi vì mình vẫn luôn... Ân a... Vẫn luôn lén lút ăn dương v*t bạn trai cậu... A a... Thời gian còn là kéo dài đã lâu... Thực xin lỗi... Ân a a... Thật sự thực xin lỗi... Mình không nên ở trước mặt cậu... Ô a a... Cầu xin anh ấy thao mình..."
Nhậm Sâm Ngôn giống như máy đóng cọc tàn nhẫn cắm thẳng vào trong tử cung, bàn tay to lớn không chút lưu tình đánh mạnh vào kiều mông ra lệnh: "Tiếp tục nói"
Giang Bích Nhân vừa đau vừa sướng, hai mắt mê mang, không màng tới Ngô Tiểu Kiều tao lãng kêu lớn: "A a a... Thực xin lỗi... Thực xin lỗi... A a a... Tao bức cảm giác thật sướng... Ân a a... Sâu quá... Thật trướng... Ô ô... Tử cung sắp bị đâm nứt..."
"Ô ô... Thực xin lỗi... dương v*t của bạn trai cậu làm thật sự rất sướng... Ân a... Siêu ăn ngon... A a a... Thực xin lỗi..."
Nhậm Sâm Ngôn hung hăng liên tiếp đánh mạnh vào mông Giang Bích Nhân, phát ra tiếng vang không ngừng: "Không phải là em sợ đánh thức Tiểu Kiều sao? Nhưng em kêu sợ rằng cả đỉnh núi đều nghe thấy"
"A a ô... Đừng đánh... Ô ô... Thực xin lỗi... A a a... Đau quá..." Giang Bích Nhân không biết vì đau hay là vì sướng mà mông nhỏ ra sức vặn vẹo, trong miệng lung tung kêu loạn.
Nhậm Sâm Ngôn lại không biết nặng nhẹ đánh mông cô: "Đau? Anh thấy em chính là sướng tới quên trời đất mới phải"
Nhậm Sâm Ngôn ấn mông Giang Bích Nhân cuồng dã thao làm, côn th*t thô to nhiều lần đều phải thâm nhập tới miệng tử cung, va chạm vào điểm mẫn cảm trên vách tử cung non mềm, đem cô đưa lên cao trào liên tục, thanh âm rên rỉ mị hoặc không ngừng thoát ra.
Biết bản thân sắp tới cực hạn, Nhậm Sâm Ngôn hung hăng nhấp mông, đâm thêm vài cái rồi phun tinh dịch đặc sệt vào trong cơ thể cô. Cùng lúc đó Giang Bích Nhân cũng không chịu nổi mà bị đưa lên đỉnh cao triều: "Ô a a a... Tiểu kiều... Ân a... Thực xin lỗi... A a... Tử cung... Ân a... Tử cung tinh dịch của bạn trai cậu rót đến tràn đầy..."
"A a... Thật trướng... Hưm a a... Thật thoải mái... A a... Thực xin lỗi... Ân a a a... dương v*t của bạn trai cậu siêu lớn nha..."
Nhậm Sâm Ngôn sau khi thỏa mãn liền đem dương v*t rút ra. Giang Bích Nhân mất đi lực chống đỡ, nhanh chóng ngã xuống trên mặt đất, lỗ nhỏ chưa kịp khôi phục tràn ra từng luồng dịch thể đặc sệt, thoạt nhìn vô cùng dâm mỹ.
Nhậm Sâm Ngôn không đợi Giang Bích Nhân kịp thời hòa hoãn, liền nhẹ tay ôm cô ra ngoài, ấn cô xuống trên cây
"Còn chưa có thử qua cảm giác chơi dã chiến, hiện tại liền cho em thử cảm giác mới, thấy sao hả?" Nhậm Sâm Ngôn bóp lấy mông cô, tàn nhẫn ma sát tử cung: "Trên núi hẳn là không phải có một mình chúng ta, em kêu lớn tiếng như vậy, không chừng sẽ đem tên đàn ông khác dẫn dụ tới đây nha"
"A a a... Thực xin lỗi... Chính là... Ô... Chính là bị đại dương v*t thao quá sung sướng... Ân a a... Tử cung thât thoải mái... Ân ân a..." Toàn bộ lý trí cô hiện giờ đã bị khoái cảm hoàn toàn chiếm cứ, quên bén việc Ngô Tiểu Kiều cùng với nam sinh kia đang ở cách chỗ này không xa, liên tục kêu lớn.
"Tiểu tao hóa, nếu có người tới em vẫn còn muốn bị thao sao?" Nhậm Sâm Ngôn mãnh liệt ra vào: "Một người thao bức, còn người kia thao miệng, em thấy thế nào?"
Giang Bích Nhân uốn éo mông nhỏ, đón nhận khoái cảm hắn ta đem lại: "A a a... Thực xin lỗi... Chính là... Ô... Chính là dương v*t lớn thao lên quá sung sướng... Ân a a... Tử cung thật sự quá thoải mái rồi... Ân ân a..."
"Con mẹ nó!" Nhậm Sâm Ngôn thô bạo tàn sát mông cô: "Bộ dạng dâm đãng này của em nên để cho tất cả bạn học cùng biết, đến lúc đó toàn bộ nam sinh đều tới thao em, chỉ sợ có như vậy mới thỏa mãn được tiểu tao hóa"
Giang Bích Nhân tựa hồ như bị Nhậm Sâm Ngôn dẫn dụ vào cảnh tượng xấu hổ đó, tiểu huyệt liền không nhịn được mà gắt gao xoắn chặt, âm thanh rên rỉ phát ra cũng càng lúc càng thêm dâm mị.
Nhậm Sâm Ngôn ấn Giang Bích Nhân cắm một hồi, cơ thể cô sắp không trụ nổi bắt đầu run rẩy giãy giụa, nhỏ giọng nức nở: "Không, không được... Ô ô... Em muốn đi tiểu... Ô a a... Anh rút nó ra một chút đi..."
Cô lúc nãy kỳ thật cũng có loại cảm giác này, nhưng hiện tại không thể nào nín nhịn được nữa, cô mới thẹn thùng mà nói ra.
Nhậm Sâm Ngôn đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười cười: "Em mắc thì cứ tiểu đi, cái lỗ nhỏ này anh còn chưa cắm đủ đâu"
"Ô... Không được... Ân a a... Rút ra đi... Cầu xin anh... Ngô a a... Để em tiểu ra trước... Ân a... Hiện tại không được... Ô a a... Nhẹ chút..."
Giang Bích Nhân cực lực phản kháng, muốn né tránh cự long chỉ chực chờ phát tiết. Nhưng Nhậm Sâm Ngôn nào để cô được như ý nguyện, nhẹ nhàng bế cô lên, dùng tư thế xi tiểu em bé tiếp tục thao cô.
"Em tiểu đi" Nhậm Sâm Ngôn hướng côn th*t vào bên trong tử cung tàn nhẫn thao phá, vừa lúc côn th*t trong lúc vô tình mà va chạm với bàng quang căng trướng, Giang Bích Nhân cảm giác cô sắp không thể nào nhịn được nữa.
Không, không được... Cô không có nghĩ tới chuyện ở trước mặt Nhậm Sâm Ngôn mà đi tiểu a... Huhu... Như vậy cũng quá mất mặt rồi... Hơn nữa, hơn nữa còn đang ở bên ngoài... Cô còn chưa từng tùy tiện ở mấy chỗ như vậy mà giải quyết... Huhu... Không được... Tuyệt đối không được...
Giang Bích Nhân gắt gao lôi kéo cánh tay Nhậm Sâm Ngôn, muốn tiếp tục nín nhịn, nhưng loại phản ứng sinh lý tự nhiên của con người thì cô làm sao có thể tự ý quyết định được. Hơn nữa Nhậm Sâm Ngôn còn càng lúc càng thêm dùng sức tấn công, như có như không mà va chạm bàng quang.
"Còn chưa tiểu sao?" Nhậm Sâm Ngôn nói xong, liền thuận tay hung hăng đè ép bụng nhỏ: "Vậy để anh giúp em"
Bàng quang bị hai phía trong ngoài kích thích, Giang Bích Nhân rốt cuộc không nhịn nổi nữa, tiểu huyệt nhanh chóng phun ra một cột nước màu vàng nhạt, vừa lúc xối thẳng lên gốc cây.
Khoái cảm hòa lẫn vào nhau, kích thích đến đỉnh điểm, Giang Bích Nhân thỏa mãn nắm chặt cánh tay Nhậm Sâm Ngôn, khẽ rên lên một tiếng, cơ thể cũng vì vậy mà đạt tới cao trào.
Hơn nữa ngày Giang Bích Nhân mới từ trong khoái cảm hoàn hồn, ý thức được chuyện gì vừa mới diễn ra, sắc mặt Giang Bích Nhân bổng chốc đỏ bừng, nhỏ giọng thút tha thút thít: "Huhu... Anh sao có thể làm như vậy a..."
Nhậm Sâm Ngôn ôm cô trấn an, nhưng một chút áy náy cũng không có, côn th*t vùi sâu vào trong tiểu huyệt tàn nhẫn đâm chọc lỗ nhỏ còn đang phun nước,
"Đừng ngượng ngùng, đây cũng coi như là giúp cái cây này bón phân thôi, ý ra còn phải cảm tạ tiểu tao hóa là em đó"
Giang Bích Nhân nghe lời nói hàm hồ của hắn ta càng thêm xấu hổ, nức nở cầu xin: "Đừng, đừng nói nữa... Huhu..."
"Rõ ràng là nước tiểu của em, mà còn không cho người ta nói?"
Giang Bích Nhân nghe vậy biết bản thân không chối cải được gì, hai mắt rưng rưng mà nức nở.
Đại khái là bởi vì nghẹn quá lâu, nên nước tiểu tiết ra một hồi lâu mới chịu dừng lại. Giang Bích Nhân hiện tại xấu hổ không thôi, toàn thân vô lực phiếm hồng, theo động tác ra vào của Nhậm Sâm Ngôn, nước mật chảy ra không ngừng.
Chờ tới khi Nhậm Sâm Ngôn lần nữa đem tinh dịch rót vào tử cung cô, sau đó rút côn th*t ra. Thì Giang Bích Nhân đã không còn một chút sức lực mềm mại ngã xuống, thịt đùi run lẩy bẩy, tiểu huyệt vì bị thao mà không khép lại được phun ra chất dịch trong suốt, tinh dịch màu trắng đục bên trong cũng theo đó bị ép ra ngoài.
Nhậm Sâm Ngôn kiêng nhẫn chờ đợi Giang Bích Nhân bình tĩnh lại. Lúc này hắn mới nói cho cô biết Tiểu Kiều cùng nam sinh kia đều bị hắn đánh thuốc mê, cho nên mặc kệ bọn họ làm loạn như thế nào hai người kia chắc chắn không thể nào tỉnh lại được. Bất quá hắn chỉ muốn thêm một phần thú vị nên mới không nói cho cô biết.
Giang Bích Nhân nghe xong cực kỳ rất tức giận, hung hăng nện hai cái lên người hắn ta.
Nhậm Sâm Ngôn nhẹ nhàng bắt lấy tay cô hôn xuống: "Anh thấy em cũng rất là vui vẻ mà, biết Tiểu Kiều sẽ tỉnh, mà còn kêu lớn tiếng như vậy?"
Giang Bích Nhân vừa xấu hổ vừa tức giận, nhào lên bịt kín miệng hắn: "Đừng nói nữa"
Nhậm Sâm Ngôn lấy tay cô ra: "Rõ ràng Tiểu Kiều còn ở bên cạnh, mà còn cầu xin bạn trai của người ta thao em, nói là tiểu tao hóa cũng chẳng sai?"
Giang Bích Nhân không thèm để ý tới hắn.
Nhậm Sâm Ngôn ôm cô trong lòng ngực, nâng cằm cô lên in xuống một nụ hôn cuồng nhiệt, để ý thấy cô sắp sửa hít thở không thông mới vừa ý buông ra.
Cơ thể Giang Bích Nhân thật mau lại lần nữa có phản ứng, cả người trần trụi khóa ngồi trên người Nhậm Sâm Ngôn, huyệt nhỏ dâm đãng không nhịn được bắt đầu cọ xát lên căn dương v*t.
"Tiểu tao hóa lại bắt đầu động dục à?" Nhậm Sâm Ngôn cười nhẹ một tiếng: "Muốn thì tự mình động đi"
Giang Bích Nhân đỏ mặt, đỡ lấy bả vai Nhậm Sâm Ngôn, từng chút từng chút đút côn th*t đi vào huyệt động. Đến khi côn th*t hoàn toàn đi vào, Giang Bích Nhân sung sướng phát ra một tiếng rên rỉ kiều mị, Nhậm Sâm Ngôn cũng thỏa mãn thở dài một tiếng.
Dưới tư thế này, hai người lại tiếp tục chìm đắm trong dục vọng đen tối, âm thanh hoan lạc dây dưa không dứt. Đến khi pháo hoa lần nữa hoàn toàn bùng nổ mới chịu kết thúc.
- -------------------------------------
(*) Cở này tui cũng đang bệnh với chạy deadline khá nhiều nên ra chương trễ nải. Mong mn thông cảm... QAQ