- --
Giang Bích Nhân biết chắc chắn là Cố Nam Sơn sẽ không thể nào để yên cho cô cướp được di động. Cô biết có cố gắng cũng không thể làm được gì liền chán nản mà từ bỏ, chỉ là hung hăng trừng mắt nhìn Cố Nam Sơn: "Cậu thật là đáng ghét" Nói xong còn không quên dặn dò thêm một câu: "Ngàn vạn lần phải bảo mật cho kỹ, bằng không tôi và cậu sẽ gặp rắc rối"
Bởi vì nhận được sự tín nhiệm của Giang Bích Nhân, tâm trạng của Cố Nam Sơn cũng vì vậy mà vui vẻ lên đôi chút, ôm cô hôn hít: "Cậu yên tâm"
Hai người im lặng ôm nhau một hồi. Cố Nam Sơn lại bắt đầu dụ dỗ dùng côn th*t chọc chọc lên mông cô dò hỏi: "Còn muốn sao?"
Giang Bích Nhân rầm rì không trả lời. Cố Nam Sơn hiểu ý cô, nhanh chóng đem côn th*t cắm vào huyệt nhỏ.
côn th*t thô to một đường thẳng tiến vào nơi cấm địa. Giang Bích Nhân hét lên một tiếng, kêu la oai oái: "Ô a... Quá sâu... Ân a a... Nhẹ chút... A a... Xin cậu..."
Cố Nam Sơn không bởi vì lời cầu xin của cô mà giảm bớt lực đạo. Nhục côn dùng sức tàn nhẫn cắm, nhiều lần đều phải cắm vào nơi sâu nhất.
Giang Bích Nhân bị thao liên tục rên rỉ, âm thanh bị sức lực kinh người của hắn ta phá đảo thành từng mảnh nhỏ.
Lăn lộn một hồi, Cố Nam Sơn đột nhiên cầm lấy microphone trên bàn đưa cho cô: "Tới KTV làm sao có thể không hát được có phải không?"
Giang Bích Nhân bị hắn ta cưỡng chế tiếp nhận. Đầu óc cô bây giờ đều đã loạn thành một đống bùn nhão, cô căn bản không thể nào phản kháng Cố Nam Sơn.
"Tôi kêu cậu hát, không nghe thấy à?" Cố Nam Sơn tát lên mông cô một cái thật mạnh, nói: "Cậu không hát thì đừng mong tôi tiếp tục"
Giang Bích Nhân cảm giác rõ ràng côn th*t đang dần được rút ra, huyệt nhỏ tức khắc dấy lên một trận hư không ngứa ngáy. Cô vội vàng túm chặt lấy microphone: "Tôi hát!"
Cố Nam Sơn nghe thế, một lần nữa hung hăng thao tiến tử cung. Cảm giác thỏa mãn khi được lấp đầy khiến cô không nhịn nổi mà sung sướng rên rỉ.
"Mau hát!" Cố Nam Sơn lại tát lên mông cô thúc giục.
Giang Bích Nhân ngày thường vốn dĩ đã không thích ca hát. Trong đầu lúc này không thể nào nhớ nổi một lời bài hát, nhưng Cố Nam Sơn cứ ở bên cạnh không ngừng thúc giục cô. Cuối cùng cô chỉ đành hát bậy hát bạ vài câu: "dương v*t... dương v*t lớn nhất ♬... Ân a... Tiểu huyệt yêu nhất... Ân a a... Yêu nhất đại dương v*t ♬... A a a... Tử cung bị tinh dịch bắn đầy ♡... Thật sướng... A a a... Muốn ăn dương v*t ♬... Ân a a... Muốn ăn tinh dịch... Yêu nhất... ♬"
Đôi vú lớn theo động tác kịch liệt của Cố Nam Sơn mà không ngừng đong đưa rung lắc. Câu hát từ miệng cô phát ra cũng rách nát, xốc nảy lợi hại.
"Cậu đúng thật là rất khát cầu dương v*t đàn ông nha. Còn hát lớn tiếng như vậy, không sợ đánh thức bạn trai sao?" Cố Nam Sơn một bên mạnh mẽ đâm chọc, một bên nói: "Đến lúc đó hắn sẽ phát hiện, bạn gái mình bị tôi chà đạp như thế nào"
"Ân a... Thực xin lỗi... A a a... Bởi vì, bởi vì quá thoải mái... Ô... A a a... Cậu ấy tỉnh... Ân a... Cũng muốn tiếp tục bị chồng thao... A a... dương v*t của chồng thật lớn... A a... Muốn bị... Ách a... Đại dương v*t thao chết..."
Cố Nam Sơn thô bạo ấn người cô, hung hăng thúc vào tử cung cô, nhanh chóng va chạm mười mấy cái. Nam căn sau đó kịch liệt nhảy lên vài cái, đem tinh dịch đặc sệt rót vào tử cung cô: "Sao vợ, có thấy sướng hay không?"
Nguồn nhiệt năng nóng bỏng tấn công nơi yếu ớt. Hai mắt cô gái nhỏ mê mang thét chói tai: "A a a... Sướng quá... Siêu sướng... Ân a... Thật nóng... A a a... Thật trướng... Ô ô... Lão công là tốt nhất... Rất thích dương v*t... Ân ân a... Thật thoải mái..."
Cố Nam Sơn thỏa mãn đem côn th*t rút ra. Huyệt nhi sưng đỏ không có nhục côn ngăn chặn nhanh chóng tràn ra đục dịch, chạy dài theo đùi cô đem vớ cô làm bẩn.
Giang Bích Nhân đem cơ thể dựa lên người Cố Nam Sơn, vẻ mặt thất thần.
Cố Nam Sơn xoa xoa hai cái bánh bao tròn trịa. Tùy ý ở trên mặt cùng với trên người cô cắn mút.
Chờ tới khi Giang Bích Nhân phục hồi tinh thần, Cố Nam Sơn mới giúp cô mặc quần áo. Sau đó ôm cô lên căn phòng ở tầng trên, để cho cô tắm rửa, mà trong lúc đó hai người cũng tranh thủ chiến xong thêm một hiệp.
Hai thân thể dây dưa quấn quýt đến hơn 10 giờ tối, Cố Nam Sơn mới lái xe đưa cô về nhà.
...
Sau hôm sinh nhật trở lại trường học, Giang Bích Nhân cũng không biết Cố Nam Sơn cụ thể là đã làm cái gì, mà Học Ủy đối với sự việc phát sinh ngày hôm đó hoàn toàn không hay biết gì cả. Nhưng dù sao cũng đã làm chuyện xấu trong lòng cô không tránh khỏi có quỷ, khi nhìn thấy Học Ủy, cô liền không tự giác mà đỏ mặt.
Thời gian trôi qua, một tháng sau chính là kỳ thi cuối kỳ. Giang Bích Nhân thống khổ mà vượt qua từng ngày. Sau khi kỳ thi kết thúc cô đã gấp tới không chờ nổi nhanh chóng thu xếp đồ đạc trở về nhà.
Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, Giang Bích Nhân đột nhiên nhận được điện thoại của bác gái. Nói là biết Giang Phong Nhứ đi ra ngoài du lịch, ba mẹ cô hiện tại cũng không có ở nhà, nghĩ trong nhà bây giờ cũng chỉ còn có mình cô, cho nên mời cô qua nhà bọn họ chơi.
Giang Bích Nhân ngẫm một hồi sau đó đồng ý. Ở đây cũng chỉ có một mình cô lạc lõng, chi bằng đến nhà bác trai chơi, nói ra thì cô cũng đã lâu chưa đến đó.
Ở thế hệ của ba cô, trong nhà sinh được hai người con là ba cô và bác trai.
Bác trai so với ba cô lớn hơn 3 tuổi, chỉ có một đứa con trai duy nhất là anh họ, không có con gái. Cũng có thể là vì nguyên nhân này mà ở trong trí nhớ của Giang Bích Nhân, bác trai luôn là người dịu dàng nho nhã, từ nhỏ đã nhất mực yêu thương cô cùng với chị gái.
Giang Bích Nhân nhớ khi còn nhỏ, cô thậm chí còn thích bác trai hơn cả ba cô. Có lần cô còn lén lút đi tìm bác trai, nói cô muốn làm con gái của ông.
Tuy rằng hiện tại cũng đã trưởng thành không còn ấu trĩ như lúc nhỏ nữa. Nhưng tình cảm của cô đối với bác trai vẫn luôn không có gì thay đổi.
Chỉ cần nghĩ đến sắp được gặp lại người thân yêu quý đã lâu không gặp.
Tâm trạng của cô gái nhỏ nháy mắt vui vẻ lên không ít.
Sau khi hẹn buổi chiều đến nhà bọn họ, Giang Bích Nhân lập tức bắt tay vào thu thập đồ đạc. Đại khái là cầm theo một ít sản phẩm dưỡng da gì đó, cô hơi hơi do dự một chút nhưng sau đó vẫn quyết định mang theo luôn cả một ít bài tập.
Vào buổi chiều, anh họ gọi điện thoại tới nói là sẽ đến đón cô. Giang Bích Nhân không nghĩ nhiều, sau khi chuẩn bị tốt liền nhanh chóng xuống lầu, đã thấy xe của anh họ không biết đã tới chờ sẵn từ khi nào.
Giang Thần Hợi cầm lấy vali của cô đặt lên cốp xe. Sau đó còn thân sĩ mà giúp cô mở cửa ghế phụ.
Trong xe, Giang Thần Hợi hỏi cô: "Các em nghỉ bao lâu?"
Giang Bích Nhân nói: "Ngày 1 tháng 9 là trường học bắt đầu khai giảng, tổng cộng là 1 tháng rưỡi"
Giang Thần Hợi lại lên tiếng hỏi: "Em dự định ở lại nhà anh bao lâu?"
Giang Bích Nhân nghĩ nghĩ: "Một tuần?" Trước kia cô đi qua nhà bọn họ, cũng ở lại lâu như vậy.
Một tay Giang Thần Hợi nắm lấy tay lái, đột nhiên kéo tay cô qua đặt ở bên miệng hôn xuống, sau đó mỉm cười tinh quái nhìn cô: "Một tuần làm sao đủ, cọng cỏ nhỏ, nghỉ hè đừng đi về nhà"
Giang Bích Nhân nghe ra ý tứ của hắn ta, mặt đỏ lên, ngượng ngùng muốn rút tay về: "Anh họ, đừng như vậy"
Giang Thần Hợi ấn tay cô xuống đũng quần của chính mình: "Em không biết ông đây nhớ em như thế nào đâu, hơn nữa tháng không thao em, bảo bối nhà anh đáng thương lắm, hưm? Tốt xấu gì em cũng phải cho nó ăn no mới được"
Sắc mặt cô gái nhỏ đỏ bừng: "Trong nhà còn có người lớn... Anh đừng như vậy..."
"Không có việc gì, hiệu quả cách âm của nhà anh rất tốt" Giang Thần Hợi đã cởi sẵn khóa quần nháy mắt nhìn cô: "Trong lúc anh lái xe, em an ủi nó một chút đi, nó vừa nhìn thấy em đã hưng phấn không chịu nổi"
Giang Bích Nhân chạm tay lên côn th*t thô to dữ tợn, hồi tưởng lại tư vị của thứ đồ chơi đó. Giang Bích Nhân không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, cô do dự một hồi, nhưng vẫn cuối đầu xuống hàm chứa nó vào trong miệng.
Tay nhỏ xoa xoa hai túi tinh hoàn nặng trĩu, loát động thân gậy. Cái miệng nhỏ nuốt vào phân nửa cự căn to lớn, vừa bú mút vừa dùng lưỡi liếm mạnh.
Để tuyến trình trở nên dài hơn, Giang Thần Hợi cố ý vòng qua một con đường tận hai lần. Lúc gần đến nhà, hắn ấn đầu Giang Bích Nhân, đút nam căn vào sâu trong yết hầu đâm mạnh hơn chục cái rồi bắn ra.
Giang Bích Nhân ngây ngô giãy dụa, vẫn là không tránh khỏi bị dương v*t lớn xâm phạm yết hầu. Cuối cùng phần lớn lượng tinh dịch đều bắn vào trong cổ họng cô, số còn lại bởi vì cô ho sặc sụa mà theo khóe miệng chảy ra ngoài.
Đợi sau khi cơ thể bình tĩnh không còn ho nữa. Cô cúi người về phía trước đem dịch thể dính trên dương v*t liếm sạch sẽ.
"Thật ngoan" Giang Thần Hợi nâng mặt cô lên, lấy khăn giấy ra lau mặt cho cô. Sau đó lại qua loa lau chùi dương v*t chính mình, chỉnh tốt quần áo, liền xuống xe.
Giang Bích Nhân giúp đỡ Giang Thần Hợi khẩu giao một lần, quần lót hiện tại đã ướt đẫm. Cô có chút không được tự nhiên mà cọ cọ hai chân, lẻo đẻo đi theo sau Giang Thần Hợi.
Bác trai đi làm còn chưa có trở về, bác gái nhìn thấy cô liền thân mật vẫy tay gọi tới, đưa cho cô một số loại đồ ăn nhẹ như trái cây và các loại hạt.
Giang Bích Nhân vẫn có chút không được thoải mái. Tuy rằng đã thu thập tốt bộ dáng trước khi vào đây, nhưng cô vẫn sợ bác gái nhìn ra được cái gì không ổn.
May mà sự chú ý của bác ấy không đặt để lên người cô. Đón tiếp cô một lúc, sau đó nói bản thân có việc phải ra ngoài, nhờ Giang Thần Hợi chăm sóc cho cô xong, liền mau chóng rời đi.
Giang Thần Hợi ngồi xuống bên cạnh Giang Bích Nhân, cười nói: "Cọng cỏ nhỏ, anh là được mẹ giao phó cho trọng trách "chăm sóc" em nha!"
- -----------------------------------
>< Vì sợ tui off lâu quá mà bị lãng quên nên tui đã dành ra một chút thời gian để edit nốt chương này. Xong tui lại bế quan tiếp đây ><