- --
Giang Bích Nhân lấy khăn giấy lau lau huyệt nhỏ, nghỉ ngơi một lúc. Miệng huyệt lúc này đã gắt gao đóng chặt khiến cho bụng nhỏ hơi hơi gồ lên.
Giang Thần Hợi vỗ nhẹ mông cô: "Xuống lầu thôi"
Giang Bích Nhân mặc váy vào, đi xuống lầu, bác trai ở dưới nhà đã đem đồ ăn dọn sẵn lên bàn, nhìn thấy cô liền vui vẻ cười nói: "Đã lâu không xuống bếp, không biết tay nghề có kém đi hay không? Nhân Nhân, mau tới nếm thử, ta nhớ rõ đây đều là các món mà con thích ăn"
Giang Bích Nhân gật gật đầu, cắn cắn vài miếng, sau đó nhìn bác trai khen ngợi: "Dạ ăn ngon!"
"Vậy thì ăn nhiều một chút"
Bác trai không ngừng gắp đồ ăn cho cô, Giang Bích Nhân không đành lòng cự tuyệt ý tốt của bác trai, một bữa này cô ăn tớt bụng nhỏ sắp nứt ra.
Cơm nước xong xuôi, Giang Bích Nhân có ý muốn giúp mọi người rửa bát. Nhưng lại bị bác trai ngăn cản, ông nhìn Giang Thần Hợi nói: "Còn ngồi đó, anh thật sự là đang chờ em gái đi rửa bát?"
Giang Thần Hợi than thở một tiếng: "Con thật sự là con ruột sao?" Cuối cùng hắn vẫn phải đứng dậy đi thu dọn chén đĩa, chui vào phòng bếp tẩy rửa chúng nó sạch sẽ.
Giang Bích Nhân cùng bác trai ngồi trên sofa nói chuyện phiếm, bác trai dò hỏi một chút về cuộc sống sinh hoạt của cô. Sau đó lấy ra một cái túi đặt vào tay cô: "Nhân Nhân học tập thật vất vả, bác trai tặng cho con một món quà nhỏ"
Giang Bích Nhân chưa bao giờ khách khí với bác trai, cô gái nhỏ vui vẻ mà nhận lấy: "Con mở ra nha"
"Mở đi, xem coi có thích hay không?"
Giang Bích Nhân cầm lấy chiếc hộp trong túi rồi mở nó ra, trên nền nhung đen nổi bật lên hình ảnh một chiếc vòng cổ bạch kim tinh xảo, phía dưới treo một con chim kim cương lộng lẫy chói mắt.
"Oa, thật xinh đẹp!" Hai mắt Giang Bích Nhân sáng ngời nhìn bác trai: "Con rất thích!"
Bác trai cười cười, xoa xoa đầu cô: "Con thích là tốt rồi, để ta mang vào cho con"
Giang Bích Nhân gật gật đầu.
Bác trai cầm lấy vòng cổ, nhẹ nhàng đeo lên cổ Giang Bích Nhân.
Chiều dài của vòng cổ ở dưới xương quai xanh một chút, Giang Bích Nhân vui vẻ hỏi ý kiến ông: "Bác trai, có đẹp không?"
"Đẹp, Nhân Nhân nhà chúng ta là đẹp nhất"
Giang Bích Nhân nhăn mũi, cười cười: "Bác trai khen tới nỗi mũi con sắp dài ra rồi này"
Hai người ngồi trò chuyện. Lúc này, Giang Thần Hợi rửa chén xong, vừa đi ra vừa nghe điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, hắn bực bội vò đầu bức tai nói: "Công ty bên kia xảy ra chuyện, tối nay con không về nhà"
Nói xong, hắn nhìn về phía Giang Bích Nhân: "Cọng cỏ nhỏ. Chờ anh trai trở lại sẽ chơi với em"
Giang Bích Nhân biết hắn đang ám chỉ tới cái gì, cô lặng lẽ liếc hắn một cái.
Sau khi Giang Thần Hợi rời đi, Giang Bích Nhân đi đến trước gương ngắm nhìn chiếc vòng cổ mới tinh. Sau đó quay qua nhìn bác trai cười hì hì: "Nó thật sự siêu đẹp, con cảm thấy khi đeo nó liền trở nên xinh đẹp"
"Nhân Nhân nhà chúng ta vốn dĩ đã rất xinh đẹp"
Giang Bích Nhân cao hứng bởi vì vòng cổ mới một hồi. Sau đó mới nhớ tới chuyện lúc nãy, cô suy nghĩ một hồi rồi mở miệng nói: "Bác trai, buổi chiều con không phải cố ý, thật xin lỗi, con có phải làm cho bác trai buồn hay không?"
Bác trai sờ sờ đầu Giang Bích Nhân, ánh mắt dịu dàng như nước.
Giang Bích Nhân hơi hơi do dự, cũng bắt chước tư thế lúc chiều, khóa ngồi trên người bác trai, chủ động ôm lấy ông: "Con thích nhất là bác trai"
Bác trai tốt với cô như vậy, cô không muốn ông vì hiểu lầm mà thương tâm.
Nhưng sau khi ngồi lên, Giang Bích Nhân mới chậm chạp phát hiện, có lẽ vì quá quen với việc không mặc quần lót, nên sau khi cùng anh họ làm chuyện kia, cô liền quên mất phải mặc quần lót cứ để vậy mà đi xuống nhà. Lúc này, tiểu huyệt cô không hề ngăn trở mà dán chặt lên quần bác trai, cảm giác này quả thật vô cùng kỳ quái...
Hơn nữa cô vừa mới bị anh trai rót cho đầy một bụng tinh, Giang Bích Nhân bây giờ một chút cũng không dám động đậy, sợ rằng tinh dịch bên trong sẽ bất giác mà chảy ra.
Bác trai rõ ràng cũng hơi sững sờ, một lúc sau mới duỗi tay ôm lấy Giang Bích Nhân, vuốt nhẹ tóc cô: "Nhân Nhân ngoan"
Hai người ôm nhau một hồi, Giang Bích Nhân buông tay ra trước, nhìn nhìn bác trai: "Cho nên bác trai đừng không vui nha"
Giang Bích Nhân nói xong, chuẩn bị từ trên người ông bước xuống. Nghẹn một bụng tinh dịch cô thật sự có chút khiếp sợ, nhưng động tác mới được nửa chừng lại bị bác trai giữ lại: "Nhân Nhân sau khi trưởng thành, vẫn là lần đầu tiên cùng ta thân cận như vậy, để cho ta ôm con một chút"
Giang Bích Nhân đột nhiên cảm thấy đau lòng cho bác trai, cô tự hỏi liệu trước kia bản thân có phải hơi quá đáng rồi không?
Bác trai chính là người thân của cô a...
Giang Bích Nhân ngoan ngoãn dựa vào trong lòng ngực người đàn ông, áy náy nói: "Sau này bác trai muốn ôm con như thế nào đều được"
Bác trai cười, gắt gao ôm lấy cơ thể Giang Bích Nhân.
Giang Bích Nhân tức khắc cả kinh.
Hưm a, Hình như có chút không ổn...
Bác trai đè nặng ôm chặt lấy eo cô. Cứ như vậy, bụng nhỏ va đập vào bụng bác trai, đột nhiên phải chịu một áp lực lớn, tinh dịch bên trong không kềm chế được lập tức thoát ra ngoài.
Cái, cái này phải làm sao bây giờ...
Giang Bích Nhân cảm giác cô đã làm ướt quần của bác trai, cả người cô gái nhỏ khẩn trương cứng đờ.
Bác trai dường như cũng cảm nhận được gì đó, ông khẽ nhíu mày: "Nhân Nhân, con không mặc quần lót sao?"
- ---------------------------------