- --
Giang Bích Nhân lo lắng cúi đầu, không biết nên đáp lại như thế nào.
Bác trai đem cô nhấc ra khỏi người, nhìn xuống một vũng chất lỏng trắng đục nổi bật trên quần tây đen.
Ánh mắt bác trai thâm trầm, nụ cười ôn nhu trên mặt dường như biến mất, nhất thời lộ ra vẻ uy nghiêm của một bậc trưởng bối: "Đây là cái gì?"
Chứng cứ ở ngay trước mặt, cô hiện tại muốn ngụy biện cũng khó. Giang Bích Nhân không biết nên trả lời như thế nào cho tốt.
Bác trai ôm Giang Bích Nhân đặt lên sofa, mặc kệ cô giãy dụa, cường thế vén váy cô lên. Ông lập tức nhìn thấy huyệt nhỏ trần trụi loã lồ ra bên ngoài, cùng với chất dịch màu trắng không ngừng chảy ra.
"Đây là có chuyện gì?"
Giang Bích Nhân khẩn trương, lắp bắp nửa ngày cũng không tìm ra được lời nói dối hợp lí.
Bác trai đột nhiên duỗi tay, chọc vào cửa huyệt, đem lỗ nhỏ căng ra hết cỡ, tùy ý để tinh dịch thoát ra ngoài.
"Nhân Nhân, đây là có chuyện gì?"
Giang Bích Nhân xấu hổ che mặt: "Ngô... Bác trai... Đừng hỏi..."
"Đừng hỏi?" Giọng nói nhu hoà của bác trai lúc trước bỗng chốc trở nên lạnh lẽo kinh người: "Nhân Nhân bảo bối của ta đột nhiên thay đổi như vậy, con còn kêu ta đừng hỏi?"
Giang Bích Nhân suy cho cùng cũng không chống đỡ được áp lực, nhỏ giọng nói: "Là, là cùng anh họ..."
Bác trai hừ lạnh một tiếng: "Khi nào? Có phải là lúc chiều hay không?"
Giang Bích Nhân vô cùng xấu hổ muốn khép lại hai chân, lắp ba lắp bắp mà trả lời: "Ô... Là..."
"Lúc ta trở về hai người các con còn ở trên sofa làm đúng không?"
Bác trai đột nhiên đánh một cái thật mạnh lên tiểu huyệt yếu ớt: "Hỏi con đó!"
Trước kia Giang Bích Nhân cũng đã từng nhìn thấy bác trai hung dữ như vậy, nhưng khi đó là cô xem anh họ bị đánh, cô không nghĩ tới chính mình cũng sẽ có một ngày cũng bị như vậy.
Giang Bích Nhân có chút kinh hãi, cảm giác đau đớn vui sướng xen lẫn không ngừng tranh đấu: "Là..."
"Con biết bản thân đang làm cái gì không?" Ánh mắt bác trai sâu hút chuyên chú nhìn cô.
Giang Bích Nhân: "Con biết... Ô... Thực xin lỗi... Nhưng là bởi vì quá thoải mái... Con liền không nhịn được..."
Giang Bích Nhân đã từng nghe nói có một số bạn vì nghiện internet mà bị đánh, cô ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới chính mình có một ngày cũng bởi vì nguyên nhân này mà bị người ta mắng.
"Quá thoải mái?" Ngón tay của bác trai thô lỗ đào sâu vào trong lỗ nhỏ, khiến cho tinh dịch không ngừng chảy ra.
"Ngô... Thật sự rất thoải mái... Thực xin lỗi..."
"Nhân nhân, ta còn nghĩ rằng con là đứa trẻ ngoan ngoan, nhưng không ngờ..." Âm điệu bác trai mang theo một tia lạnh lùng xa cách: "Bắt đầu từ khi nào?"
"Lúc, lúc nãy..." Giang Bích Nhân hơi hơi tránh động hai chân, theo tốc độ di chuyển của ngón tay mà cơ thể cô dần dần nhiễm chút khoái cảm, sinh ra cảm giác khó chịu rõ ràng...
Bị bác trai làm như vậy... Cảm giác thật là kì quái... Hừ...
"Bác trai... Người đừng làm như vậy... Được rồi, như vậy thật quái lạ..."
"Anh họ thì có thể, còn ta liền không?"
"Ưm..." Giang Bích Nhân nhất thời không nghĩ ra được lời phản bác, cô lắp bắp nói: "Nhưng, nhưng bác trai là... Là trưởng bối..."
"Vậy Thần Hợi vẫn là anh trai của con đâu" Ngón tay của bác trai đi vào càng lúc càng sâu, cho đến khi chọc tới một khối thịt nhỏ mềm mại.
Giang Bích Nhân không nhịn được rên rỉ một tiếng, tiểu huyệt tham lam ra sức mút chặt lấy ngón tay ông.
"Tại sao không mặc quần lót mà hướng tới trên đùi ta ngồi?" Bác trai đẩy nhanh tốc độ của, cố ý mạnh mẽ tấn công vào nơi mẫn cảm: "Chẳng lẽ anh họ không thỏa mãn con, nên cố ý tới câu dẫn ta?"
Tiểu huyệt bị người đàn ông trêu đùa không khác gì quét qua một trận lũ lụt, lỗ nhỏ bị khoáy động không ngừng vang lên tiếng nước dâm mỹ.
Giang Bích Nhân ngượng ngùng mà đỏ mặt: "... Không có..."
"Không có?" Một tay khác của bác trai không biết từ lúc nào đã luồn xuống xoa niết âm đế: "Không muốn câu dẫn mà trần truồng ngồi ở trên đùi ta sao? Con phun cho ta một chân dính đầy tinh dịch?"
"Ô a a... Thực xin lỗi..." Bác trai ở trong lòng Giang Bích Nhân từ trước tới nay luôn là người ôn tồn lễ độ, không ngờ tới ông cũng có lúc nói ra những lời thô tục như vậy, khiến Giang Bích Nhân cảm thấy có chút kích động không thể giải thích được, tiểu huyệt cũng cầm lòng không đậu mà đem dị vật gắt gao cuốn lấy.
Bác trai đột nhiên rút ngón tay ra, đưa tới trước mặt Giang Bích Nhân, rõ ràng hơn phân nửa bàn tay đều đã bị chất dịch trong suốt tẩm ướt.
"Nước đã chảy thành như thế này rồi, con còn muốn nói gì nữa?"
Giang Bích Nhân còn chưa kịp thỏa mãn, tiểu huyệt trống rỗng hư không ngứa ngáy, mong muốn thứ gì đó đến lấp đầy cô.
Dù sao, dù sao cũng đã cùng anh họ làm qua rồi... Giờ lại thêm bác trai nữa chắc cũng không có gì đâu... Hơn nữa nếu bác trai cũng cùng chơi trò này, thì chắc chắn ông sẽ không trừng phạt cô nữa... Cũng sẽ không nói chuyện này cho baba...
Nghĩ vậy, hơn nữa còn được dục vọng trong cơ thể thúc giục, Giang Bích Nhân chậm rãi mở chân ra, mắc cỡ đỏ mặt: "Vậy, vậy bác trai tới thao con đi... Tao huyệt muốn ăn đại dương v*t..."
Hai mắt bác trai sâu thẳm nhìn cô: "Con xác định?"
"Ân... Tiểu huyệt thật ngứa... Muốn..." Tay Giang Bích Nhân đã không tự giác
chạm vào huyệt nhỏ, bắt đầu đưa ngón tay nhợt nhạt cắm rút: "Bác trai... Tới thao con..."
Bác trai nhìn Giang Bích Nhân động dục, cuối cùng cũng chậm rãi kéo khóa quần, giải phóng côn th*t thô to dữ tợn. Cái này của bác trai so với anh họ không hề thua kém chút nào, thậm chí còn muốn thô hơn một chút.
Cắm vào khẳng định là rất sướng... Ô...
Giang Bích Nhân càng nghĩ, nước trong tiểu huyệt tuôn ra càng lợi hại hơn. Cô ngượng ngùng nhìn dương v*t của bác trai, đồng thời yêu mị cọ đùi vào eo người đàn ông, uyển chuyển ám chỉ.
Gân xanh trên trán bác trai khẽ nhảy lên, hướng côn th*t chuẩn xác nhắm ngay lỗ nhỏ.
Nam căn thô dài dần dần tiến về hai mảnh hoa môi ướt át, cô có thể tinh tường cảm nhận được hơi nóng từ nơi đó tản ra, cứ ngỡ động tác cứ như vậy mà tiếp tục, nhưng bác trai không hiểu vì sao đột nhiên dừng lại: "Nhân Nhân, con thực sự đã nghĩ kỹ rồi?"
Tiểu huyệt tham lam mấp máy cuộn trào d*m thủy, từ chỗ sâu bên trong truyền ra cảm giác ngứa ngáy lợi hại. Thất vọng vì căn dương v*t chỉ đứng đối diện với miệng huyệt mà không tiến vào.
Giang Bích Nhân vô cùng không kiên nhẫn nghe bác trai dong dài, cô không đợi ông đưa ra quyết định. Đã bò tới ấn ông xuống sofa, sau đó khóa ngồi trên người ông, nhắm ngay cự vật căng trướng chậm rãi ngồi xuống.
Tiểu huyệt cơ khát thật mau đã nuốt chửng quy đầu, Giang Bích Nhân sung sướng rên rỉ ra tiếng: "Quy đầu của bác trai... Hô hô... Thật lớn... Nóng quá... Ân a a... Còn có dương v*t của bác trai... Tất cả đều muốn ăn..."
Bác trai nhìn bộ dáng dâm đãng của Giang Bích Nhân, côn th*t dưới sự kích thích mạnh mẽ nhanh chóng biến lớn thêm vài phần.
Tiểu huyệt của cô gái quá mức chặt chẽ, huyệt thịt non mềm gắt gao bao bọc triền miên thít chặt lấy côn th*t, giống như đang cố gắng ngăn cản nó tiến vào, lại giống như thèm thuồng liếm mút.
Bất quá chỉ vừa mới đi vào một cái quy đầu, đã sướng không chịu được.
Giang Bích Nhân đỡ lấy bờ vai rộng lớn của bác trai, tiếp tục chậm rãi ngồi xuống.
Bởi vì côn th*t của người đàn ông thật sự quá thô, hồi lâu mới dần dần thích ứng, cô nuốt nuốt nước bọt, hưởng thụ gân xanh trên côn th*t tinh tế ma sát thịt huyệt.
Giang Bích Nhân thoải mái, nhưng bác trai lại bị động tác chậm chạp của cô tra tấn tới hai bên thái dương đổ đầy mồ hôi.
Vào lúc Giang Bích Nhân nuốt vào hơn nữa căn dương v*t, đang chuẩn bị dừng lại nghỉ ngơi một chút. Bác trai rốt cuộc cũng không nhẫn nhịn được nữa, đột nhiên duỗi tay đẩy mạnh cô xuống, đồng thời đẩy tàn dư bên ngoài vào trong mạnh mẽ cắm rút.
" A a a a - -!" Bất ngờ không kịp đề phòng, toàn bộ cự căn to lớn đều sát nhập vào trong tiểu huyệt, gây nên một trận chấn động thật lớn vào cửa tử cung, Giang Bích Nhân không chịu nổi thét lên một tiếng chói tai, ra sức giãy dụa: "... Quá sâu... Ân a a... Không được..."
"Bây giờ mới không được? Kia vừa rồi là ai chủ động ngồi trên dương v*t của ta cầu thao?" Bác trai nhanh chóng nhấc bổng Giang Bích Nhân, eo bụng cùng lúc phát lực đĩnh mạnh về phía trước, mỗi lần đều cắm tới chỗ sâu nhất, mạnh mẽ khai phá cửa tử cung yếu ớt.
Miệng tử cung mẫn cảm đau đớn tê dại, vô cùng sung sướng. Hai chân Giang Bích Nhân mềm nhũn, tràn ra từng tiếng rên rỉ nhỏ vụn.
Cô không nghĩ tới, bác trai ngày thường ôn nhu dịu dàng nhưng khi làm loại chuyện này lại trở nên như thế, quả thật có chút thô bạo.
Cô không chịu nổi những lời nói thô tục của bác trai, tổng cảm thấy vô cùng kích thích... Giống như phát hiện được một mặt không muốn người khác biết của bác trai...
"Là con... Ô... Bác trai thật tuyệt... Ân a a... Yêu bác trai nhất... Ha a... Tiểu huyệt thật trướng... Ô... dương v*t của bác trai ăn thật ngon..."
Bị Giang Bích Nhân luôn miệng kêu từng tiếng "bác trai", cảm giác loạn luân nảy sinh mãnh liệt trong tâm trí người đàn ông.
Hiện tại người ông đang đè dưới thân là đứa cháu gái có quan hệ huyết thống với chính mình, đứa nhỏ mà ông nhìn nó lớn lên nâng niu trong lòng bàn tay, mà hiện tại côn th*t ông đang cắm trong tiểu huyệt của cô.
Bị loại cảm giác tội lỗi kích thích, ông cảm thấy vô cùng hưng phấn, thao làm càng thêm tàn nhẫn, quy đầu cứng rắn miệt mài đem cửa tử cung đẩy ra một khe hở nhỏ.
Cảm thấy chính mình có thể tiến vào sâu hơn, người đàn ông càng thêm dùng sức va chạm, so với máy đóng cọc giống nhau mạnh mẽ đục khoét. Sau một hồi, cuối cùng cũng thành công khai phá rào chắn khép kín, đưa quy đầu khảm sâu vào vùng đất cấm.
"A a a a - -!" Giang Bích Nhân lại hét lên một trận, tử cung cao trào phun ra chất dịch trong suốt, xối thẳng lên quy đầu to lớn. Tiểu tử cung tựa như
một cái miệng nhỏ tham lam, ra sức liếm mút dị vật.
Khoái cảm thi nhau đánh tới, khiến người đàn ông thiếu chút nữa đã không nhịn được mà tước vũ khí đầu hàng, gân xanh trên thái dương kịch liệt nhảy lên, sau một hồi rốt cuộc cũng có thể nhịn xuống.
"Bác trai... Ân a... Người thật là lợi hại... A a a... Sướng nhất... dương v*t thao tới tử cung... Ô a... Thích a... Bác... Bác trai... Thao chết cháu gái dâm đãng... A a a... Nhân Nhân thật thích người..."
Bác trai bị lời nói của Giang Bích Nhân kích thích, đẩy cô xuống sofa. Để mông cô nâng lên, sau đó ông từ phía sau hung hăng ấn xuống, quy đầu hợp với hơn nửa căn dương v*t thuận lợi chui tọt vào trong tử cung, nguyên cây gậy lớn gắt gao sát nhập, hai viên tinh hoàn nặng trĩu dán sát vào môi âm hộ múp máp.
Hai chân Giang Bích Nhân như rắn nước quấn quanh trên vòng eo tráng kiện, lại lần nữa đạt tới cực khoái, sung sướng liên tục rên rỉ: "A a a... dương v*t bác trai thật lớn... Yêu nhất... Thao chết con... Ân a a... Dùng đại dương v*t thao chết tao bức... dương v*t của bác trai là sướng nhất... Ân..."
Hai mắt bác trai đỏ lên, trong ngoài phối hợp dùng sức ra vào, thao tới Giang Bích Nhân bụng nhỏ phập phồng, không ngừng tiết ra thủy dịch nhớp nháp. Mỗi lần côn th*t rút ra đều mang theo thịt huyệt đỏ tươi, khi thúc vào cơ hồ muốn đem cả hoa môi căng mọng tiến vào.
"Ô a... Bác trai hảo mãnh... Rất thích... Ân a a... Tử cung sắp bị cắm hư... A a a... Không được... Ô... Bác trai muốn thao chết cháu gái lẳng lơ... A a a... Quá sâu..." Sắc mặt Giang Bích Nhân ửng hồng, hai mắt trắng dã mê mang, từng trận khoái cảm cao trào không ngừng tiến đánh.
Không biết qua bao lâu, bác trai lại một lần nữa cắm thật sâu vào trong tử cung cô, côn th*t to lớn kịch liệt nhảy lên vài cái, mã mắt trướng đại, phun ra từng luồng tinh dịch nóng bỏng, mạnh mẽ tấn công lên vách tử cung non mềm mẫn cảm.
Giang Bích Nhân liên tục thét chói tai, cùng lúc đó cô cũng không chịu nổi mà cao trào: "A a a... Thật thích... Ô... Hảo trướng... Tử cung... Ân a... Tử cung bị bác trai rót đầy... A a a... Sướng chết... Ân a... Rất thích, rất thích tinh dịch của bác trai... A a a..."
Sau khi bắn tinh, bác trai cuối cùng cũng thoáng bình tĩnh, ý thức được người mà ông đem tinh dịch bắn vào chính là cô cháu gái ruột thịt.
Ông rút dương v*t ra, thịt huyệt bên trong bởi vì bị người đàn ông chơi đùa quá độ mà lật ra ngoài, chảy xuống dịch thể trắng đục.
Chỉ cần nghĩ tới đây là đứa cháu gái mà ông yêu thương nhất, còn kia là tinh dịch của chính mình. Vật dưới thân người đàn ông gần như lập tức cứng lại.
Giang Bích Nhân tê liệt gục người trên ghế sofa, thật lâu sau mới từ trong khoái cảm hoàn hồn. Cô bò dậy ôm chặt lấy bác trai, một bộ dạng không muốn xa rời.
"Con rất thích ăn dương v*t bác trai" Tuy rằng đã cùng nhau chơi qua, nhưng không biết vì sao sắc mặt của bác trai vẫn không tốt lắm. Giang Bích Nhân thấy vậy tích cực suy nghĩ cách thức làm nũng, cô dựa người vào lồng ngực cường tráng của bác trai, lời hay không cần trả tiền mà tuôn ra không ngừng: "... Cũng rất thích tinh dịch của bác trai. Được người thao siêu thoải mái, con về sao còn muốn cùng người chơi nữa được không? Đây là bí mật giữa hai chúng ta nha" Vì vậy nên người đừng trừng phạt con, cũng đừng nói cho baba.
Bác trai một phen ôm Giang Bích Nhân vào trong lồng ngực, để cô khóa ngồi trên đùi chính mình: "Con có biết là con sẽ mang thai theo cách này không?"
Giang Bích Nhân gật gật đầu, cái này Nhậm Sâm Ngôn đã dạy cô.
"Con có uống thuốc, không sao đâu" Giang Bích Nhân vòng tay qua ôm lấy cổ bác trai, nhìn sắc mặt vẫn duy trì thái độ không vui của ông. Cô rướn người hôn lên mặt ông vài cái, sau đó di chuyển tới môi mỏng của ông mà hôn cắn, lời nói lộ rõ vẻ lấy lòng người khác: "Ngay cả khi thực sự mang thai cũng không có việc gì, con nguyện ý sinh đứa nhỏ cho bác trai. Nhân Nhân yêu người nhất"
Bác trai mê đắm môi nhỏ mềm mại ngọt ngào, hơn nữa còn bị lời nói của cô kích thích. Rốt cuộc ông cũng không nhịn được mở miệng ra, bàn tay to lớn đè lại sau ót cô, hung hăng liếm mút, đầu lưỡi vói vào trong khoang miệng kịch liệt khoáy đảo, cướp đoạt dịch thể ngọt ngào.
Không biết qua bao lâu, bác trai cuối cùng cũng buông tha cho Giang Bích Nhân, khi môi hai người tách ra còn lưu luyến kéo theo một sợi chỉ bạc thật dài. Cô gái nhỏ thở hồng hộc, vô thức liếm liếm bọt nước trên khóe môi không tiếc lời khen ngợi: "Kỹ thuật hôn môi của bác trai thật tốt, vô cùng thoải mái, về sau con muốn bác trai hôn con nhiều hơn ~"
Bác trai không nhịn được lại hôn thêm một cái, trong miệng hàm hồ nói: "Được, ta đồng ý với con"
Một nụ hôn sâu nữa kết thúc, côn th*t người đàn ông đã sưng to đau đớn. Giang Bích Nhân ngồi trên người ông tự nhiên cũng cảm nhận rõ ràng, cô không nhịn được dùng huyệt nhỏ cọ cọ lên côn th*t, phát truyền ra một bộ dáng động dục: "Muốn bác trai thao, huyệt nhỏ thật ngứa"
Bác trai quả nhiên nhanh chóng thỏa mãn cô, ấn cô thao một hồi. Giang Bích Nhân sung sướng liên tục kêu lớn, cao trào không ngừng.
Khi sắp xuất tinh, bác trai cắm côn th*t vào trong tử cung cô dò hỏi: "Có muốn ta rút ra không?"
Tay chân Giang Bích Nhân cùng nhau vây chặt lấy thân thể cường tráng của bác trai, thanh âm kiều mị vội vàng vang lên: "Không muốn không muốn... Ân a a... Bắn ở bên trong... A a... Bắn... Bắn vào tử cung... Ân a a... Muốn mang thai... A a... Phải sinh đứa nhỏ cho người..."
Bác trai vì bị Giang Bích Nhân kích thích mà gắt gao ôm chặt lấy cô, côn th*t hung hăng chiếm lĩnh nơi sâu nhất trong tử cung, rót đầy từng luồng dịch thể đặc sệt: "Cho con, tất cả đều cho con. Nhân Nhân mang thai, sinh cho ta một tiểu bảo bối!"
Bụng Giang Bích Nhân bị bác trai bắn tới sưng lên, vô cùng thoải mái, phối hợp với lời nói cợt nhả của ông mà lung tung kêu loạn: "Ân a a... Hảo... Mang thai... A a a... Sinh bảo bối nhỏ cho bác trai... Ân a... Ô a... Có mang thai cũng muốn bị bác trai thao... A a a..."
Hai người triền miên suốt cả một đêm. Từ phòng khách, phòng ngủ, phòng tắm,... Tiểu huyệt của Giang Bích Nhân hiện tại sưng đỏ tới không khép lại được, trong bụng bị tinh dịch rót đến tràn đầy. Bác trai nhất nhất không chịu rút ra, bắt cô hàm chứa dương v*t mà ngủ cả một đêm.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô còn đang suy nghĩ. Đừng nhìn bác trai lớn tuổi mà đánh giá, sinh lực mạnh mẽ không thua kém người trẻ tuổi a, làm lên thật sự rất tuyệt.
Tuy nhiên tuổi của bác trai cũng không phải đặc biệt lớn. Baba năm nay hình như là 35 tuổi, bác trai so với baba lớn hơn 3 tuổi vậy thì chính là 38 tuổi?
Hơn nữa bác trai cũng giống như ba cô, đều thích tập thể hình nên thoạt nhìn thật trẻ. Lần đó bác trai đi tới trường học đón cô, khi trở về còn có vài bạn học muốn xin phương thức liên hệ của ông.
Hưm, phải nói nhà bọn họ ai lớn lên cũng rất xinh đẹp, bác trai cùng baba đều là soái ca, anh họ cũng rất tuấn tú, chị gái cũng thật xinh đẹp. Nhan sắc thuộc hàng lót đế nhất trong nhà hẳn là cô đi...
Lung tung suy nghĩ một hồi, Giang Bích Nhân mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
- --------------------------------