• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Dưa Xanh

- --

Một tuần phóng túng trôi qua, Giang Bích Nhân phải quay về trường học. Nhưng cũng chẳng mấy chốc lại tới cuối tuần, Ngô Tiểu Kiều hẹn cô cùng nhau đi leo núi.

Thời điểm Ngô Tiểu Kiều gọi điện thoại qua đây, dương v*t Nhậm Sâm Ngôn vẫn còn cắm trong hoa huy*t Giang Bích Nhân. Đây đã không biết là lần thứ mấy, cô gái nhỏ một bên bị Nhậm Sâm Ngôn tàn nhẫn thao, một bên tiếp điện thoại của Ngô Tiểu Kiều.

Đường truyền thật mau đã được kết nối, cô miễn cưỡng duy trì thanh âm ổn định: "Tiểu Kiều?"

Nhậm Sâm Ngôn cố ý trêu chọc cô, ở phía sau đột nhiên dùng sức, mạnh mẽ thúc sâu vào bên trong tử cung.

Giang Bích Nhân sợ hãi bưng kín miệng, tận lực áp xuống âm thanh rên rỉ thiếu chút nữa bật ra, tiểu huyệt sung sướng gắt gao co rút, phun ra lượng lớn d*m thủy, lại bị đưa lên đầu sóng cao triều.

"...Ha a... Tiểu kiều, cậu vừa nói cái gì?"

"Ngày mai mình cùng Sâm Ngôn còn có bạn của anh ấy cùng nhau đi leo núi, cậu có hứng thú đi không?"

Nhậm Sâm Ngôn che lại ống nghe trên điện thoại, tiến đến bên tai cô nói nhỏ: "Đáp ứng cô ấy"


Giang Bích Nhân đã sớm bị đại dương v*t thao tới thần trí mơ hồ, Nhậm Sâm Ngôn nói cái gì thì chính là cái đó, bởi vậy sau khi Nhậm Sâm Ngôn buông tay ra, cô liền run rẩy đáp ứng.

Điện thoại bên kia Ngô Tiểu Kiều luyên thuyên cái gì, Giang Bích Nhân hoàn toàn không nghe vào được, tất cả lực chú ý đều bị đổ dồn lên căn dương v*t to lớn.

Ân a... dương v*t Nhậm Sâm Ngôn thật là quá thô... Hảo trướng... Ô ô... Hắn như thế nào có thể dùng sức như vậy thao tử cung... Ô a... Thật quá đáng... Nhưng là... Tử cung bị đỉnh thật là thoải mái... Ô... Quả thực vô cùng thoải mái a~...

A a... Tử cung lại cao trào... Ô ô... Tiểu huyệt bị thao phốc xuy phốc xuy... Âm thanh phát ra thật lớn... Ô... Tiểu Kiều bên kia có thể nghe thấy hay không... Ân a a... Nếu như bị Tiểu Kiều phát hiện... Nhậm Sâm Ngôn đang ở bên cạnh cô, dương v*t còn ở trong tử cung cô tàn sát bừa bãi... Có phải không được tốt lắm...

Thật vất vả, Ngô Tiểu Kiều mới chịu treo máy, trên tay Giang Bích Nhân còn cầm lấy di động, chưa kịp để xuống đã bị Nhậm Sâm Ngôn lật người lại. Hai tay hắn bắt lấy vú cô mạnh mẽ xoa bóp, côn th*t nhắm ngay tiểu huyệt tiếp tục cuồng mãnh đâm vào, cô có cảm giác cơ thể chính mình thật mau sẽ bị thứ đồ chơi đó chọc xuyên, khoái cảm từng đợt rồi từng đợt không ngừng đánh tới. Cô chỉ có thể gắng gượng một bên bị côn th*t thao khóc, một bên tao lãng rên rỉ, tiểu huyệt hợp với tử cung thi nhau run rẩy, khăn trải giường dưới thân đã bị thấm ướt một mảng lớn, cô không biết chính mình đã cao trào bao nhiêu lần, lượng nước chảy ra nhiều ít cũng không thể nào rõ ràng được.

Sau một hồi miệt mài cày cấy, Nhậm Sâm Ngôn rốt cuộc cũng đã tới cực hạn, đem tinh dịch rót đầy tử cung cô, cùng lúc đó cô gái nhỏ cũng bị kích thích không chịu nổi đạt tới đỉnh điểm cao trào.

Thời điểm Nhậm Sâm Ngôn rút ra dương v*t, Giang Bích Nhân còn đắm chìm trong dư vị cao trào, hai chân xụi lơ chưa khép lại được, cả người run lên nhè nhẹ, tiểu huyệt sưng đỏ đáng thương, nhìn rõ huyệt thịt bị lật ra bên ngoài, từng luồng đục dịch dâm mỹ theo lỗ nhỏ không ngừng tràn ra.

Nhậm Sâm Ngôn vỗ vỗ ngực Giang Bích Nhân: "Ngày mai đi leo núi nhớ phải mặc váy, nhớ rõ không được mặc quần lót"

Giang Bích Nhân một hồi lâu mới hoàn hồn, trừng mắt nhìn Nhậm Sâm Ngôn: "Anh muốn làm gì?"

Hai mắt cô lúc nãy vì bị thao mà tích nước, cô lúc này tự cho mình là hung ác cực lực trừng mắt, nhưng Giang Bích Nhân nào biết cái bộ dạng này của cô chỉ càng thêm dụ dỗ người ta phạm tội, nửa điểm uy hiếp cũng không có.

Nhậm Sâm Ngôn cười cười: "Đương nhiên là uy em ăn dương v*t rồi"

Giang Bích Nhân xấu hổ đỏ bừng mặt: "Ngày mai Tiểu Kiều cũng có ở đó"

Nhậm Sâm Ngôn ấn đầu cô xuống, để cô nằm bò giúp hắn liếm liếm dương v*t, một bên hưởng thụ, một bên nói: "Vậy không phải để em càng sướng hơn sao? Đừng cho là anh không biết, mỗi lần nghe điện thoại của Tiểu Kiều em liền hưng phấn tới muốn mệnh"

Giang Bích Nhân trong miệng cất chứa cự vật, hàm hồ mà phản bác: "Anh nói bậy..."

"Anh nói bậy?" Nhậm Sâm Ngôn hừ cười một tiếng, tà ác vươn tay moi lộng huyệt nhỏ, thưởng thức nhéo nhéo âm đế sưng khởi: "Em nói xem chính mình có nghĩ lên núi muốn bị anh thao không?"

Giang Bích Nhân bị hắn trêu chọc cơ thể lại bắt đầu có phản ứng, mông nhỏ không tự giác vặn vẹo, ra sức đem dương v*t ăn tới tấm tắc rung động.

"Có nghĩ không?" Nhậm Sâm Ngôn nâng tay túm tóc cô đem cô nhấc lên, đồng thời xấu xa đánh mạnh vào âm đế: "Không nói lời nào thì đừng mơ tưởng tới chuyện tiếp tục ăn dương v*t"

Giang Bích Nhân vừa đau vừa sướng hét lên một tiếng, tiểu huyệt phun ra lượng lớn chất dịch: "A a a a... Âm đế không được... Ô ô... Nhẹ chút..."

"Đừng có mà động dục, hỏi em đó? Ngày mai có muốn bị thao không?" Nhậm Sâm Ngôn vỗ vỗ mặt cô.

"Muốn... Muốn a... Ân a a... Muốn bị đại dương v*t thao..." Giang Bích Nhân phe phẩy mông tao lãng kêu lớn: "Muốn ăn đại dương v*t... Ô ô... Cho em ăn a~..."

Mẹ kiếp! Ông đây liền thỏa mãn em!

Nhậm Sâm Ngôn buông tóc Giang Bích Nhân ra, thô bạo đem cô ấn xuống: "Đã muốn thì phải ăn cho thật tốt, miệng mở lớn một chút, hảo hảo liếm"

Giang Bích Nhân phủng dương v*t trong tay thỏa mãn liếm láp, đầu lưỡi tinh tế gặm nhấm từng góc cạnh, một bộ dạng đâm đãng như đang thưởng thức mỹ vị nhân gian.

"Ăn ngon sao?"

"Ăn ngon... Ân ngô... dương v*t ăn siêu ngon..." Giang Bích Nhân hàm hồ đáp lại, hàm chứa quy đầu nghiêm túc liếm mút, nước miếng theo khóe miệng chảy ra bất chấp dán sát vào cự vật.

Nhậm Sâm Ngôn thừa nhận, mỗi khi làm xong việc hắn đều tốt bụng giúp cô bôi thuốc mỡ, tuy rằng hiệu quả của thứ đó rất tốt, nhưng mà bên trong có chứa một ít thành phần của thuốc kích dục. Chính hắn cảm thấy tác dụng của loại thuốc đó cũng không lớn lắm, nhưng không có nghĩ tới chỉ mới qua có vài tháng ngắn ngủi, Giang Bích Nhân liền sẽ thay đổi nhanh tới như vậy. Chuyện này cũng không thể trách hắn được, nếu có thì chỉ trách Giang Bích Nhân chính là cực phẩm trời ban a, hắn bất quá chỉ là giúp cô mở đường mà thôi.

Hai người ở trong nhà làm bậy làm bạ, tới hơn 9 giờ tối Nhậm Sâm Ngôn mới chịu lái xe rời đi.

Giang Bích Nhân cả người trần trụi mà nằm ở trên giường, muốn đứng lên đi tắm rửa nhưng cơ thể không còn một chút sức lực, đùi vừa đau vừa nhức, cố gắng cũng không thể đứng lên nổi.

Cô nhịn không được bắt đầu oán trách Nhậm Sâm Ngôn, đem cô lăn lộn đến thảm như vậy, ngày mai làm sao đi leo núi a.

Cuối cùng cô đành phải với tay lấy giấy vệ sinh trên đầu giường, qua loa lau chùi đại khái lau khô liền thôi, sau đó lấy thuốc mỡ mà Nhậm Sâm Ngôn đưa cho cô bôi vào, nghỉ ngơi một lát

liền đi tắm rửa, nhưng cô quên mất phải đem tinh dịch lấy ra, bất tri bất giác mà hàm chứa nó cả một đêm.

Ngày hôm sau, Giang Bích Nhân tắm rửa sạch sẽ, đem tàn dư còn sót lại ngày hôm qua thu thập triệt để, cô hơi hơi do dự, nhưng vẫn làm theo yêu cầu của Nhậm Sâm Ngôn, mặc một cái váy liền áo, bên trong hiển nhiên là không mặc quần lót.

Chờ tới 2 giờ chiều, Giang Bích Nhân liền xuất phát đi tới nơi tụ họp.

Chuyến đi này trừ bỏ hai người Nhậm Sâm Ngôn và Ngô Tiểu Kiều còn có thêm cả bạn cùng phòng của hắn ta, người này thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, hiển nhiên không phải là kiểu người dễ dàng thu hút ánh nhìn của người khác.

Bốn người các cô cùng nhau leo núi, Nhậm Sâm Ngôn tự nhiên là sẽ cùng Ngô Tiểu Kiều đi chung một chỗ, Giang Bích Nhân liền cùng bạn cùng phòng của hắn ta nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên cũng sẽ cùng Ngô Tiểu Kiều nói nói vài câu.

Giang Bích Nhân lau lau mồ hôi trên trán, dựa vào trên tảng đá thở dốc, xua xua tay: "Mình không được rồi... hộc hộc... Mọi người cứ đi trước đi."

Nhậm Sâm Ngôn nhăn mày cau có: "Em chỉ là một cô gái, sao có thể một mình ở chỗ này?"

Ngô Tiểu Kiều cũng phụ họa theo: "Tốt xấu gì cũng là mình kêu cậu tới đây cùng bọn mình leo núi, sao có thể giữa đường bỏ cậu lại được?"

Bạn cùng phòng gãi gãi đầu nói: "Tôi lúc nãy mới làm giải phẫu xong, thân thể hiện tại tương đối mệt mỏi, một mình đi còn không xong, khả năng không thể cõng thêm em được"

Giang Bích Nhân vội vàng xua tay: "Không cần không cần, này cũng quá liên lụy mọi người rồi, hay là các cậu vẫn là nên đi trước đi"

Nhậm Sâm Ngôn cau mày, nhìn Ngô Tiểu Kiều: "Nếu không để anh cõng em ấy đi"

Thấy không có lựa chọn nào tốt hơn, Ngô Tiểu Kiều liền sảng khoái gật đầu.

Cứ như vậy, Nhậm Sâm Ngôn cõng Giang Bích Nhân, ba người cùng nhau đi song song lên núi.

Giang Bích Nhân ghé vào trên lưng Nhậm Sâm Ngôn, cảm giác bàn tay hắn lại bắt đầu không thành thật xoa niết đùi cô, một đường trượt dài lên mông cô, mạnh mẽ xoa bóp phần thịt mông no đủ, thậm chí còn càn rỡ trực tiếp sờ tới hoa huy*t, tách ra hai mảnh hoa môi phì nộm, truy lùng tàn sát âm đế.

Giang Bích Nhân thiếu chút nữa kêu ra tiếng, cô phải gắt gao chôn mặt vào trong bả vai Nhậm Sâm Ngôn mới có thể miễn cưỡng nhịn xuống.

Nhậm Sâm Ngôn cái tên hỗ đản này... Tiểu Kiều cùng với bạn hắn còn ở bên cạnh a... Ô... Thật là quá đáng...

Giang Bích Nhân kề tới bên tai Nhậm Sâm Ngôn nhỏ giọng nói: "Anh đừng làm loạn nữa, Tiểu Kiều còn đang ở đây nha"

Nhậm Sâm Ngôn hoàn toàn làm lơ lời cô, giống như không nghe thấy, một bên cùng Ngô Tiểu Kiều nói chuyện, một bên đã bắt đầu dùng ngón tay đâm chọc.

Tiểu huyệt bị hắn chơi không ngừng chảy nước, sắc mặt cô ửng hồng gắt gao cắn chặt răng không dám hé miệng, lo lắng chỉ vừa mới mở miệng ra liền không kềm chế được mà kêu ra tiếng.

Bất quá mọi người hiện tại đều biết cô không thoải mái, bởi vậy khi cô ghé vào trên lưng Nhậm Sâm Ngôn không nói chuyện, những người khác thấy vậy cũng không cố gắng làm phiền tới cô.

Chờ tới khi leo được tới đỉnh núi, Giang Bích Nhân đã bị hắn trêu chọc không chịu nổi mà cao trào qua một lần, bên tai còn nghe được âm thanh nói chuyện của Ngô Tiểu Kiều cùng hai người kia khiến cô không khỏi xấu hổ.

Ô... Làm sao có thể như vậy... Tiểu kiều còn đang ở bên cạnh, bạn cùng phòng của Nhậm Sâm Ngôn cũng ở đây... Cô thế nhưng tùy ý cao trào phun nước... Thật là quá mất mặt rồi... Ô... Chính, chính là quá mức sung sướng... Không thể khống chế a... Ô ô...

Cũng không biết là phía sau có người hay không... Nếu có ai nhìn thấy, cô về sau cũng không cần gặp người nữa...

Giang Bích Nhân đem gương mặt đỏ bừng chôn trong bả vai Nhậm Sâm Ngôn, dịch thủy theo đùi cô không ngừng chảy xuống, đem quần áo Nhậm Sâm Ngôn hoàn toàn tẩm ướt.

Lên tới đỉnh núi, Nhậm Sâm Ngôn mới đồng ý rút ra ngón tay, hung hăng nhéo mạnh âm đế, kích thích Giang Bích Nhân cả người phát run, sau đó hắn đem tay dính đầy d*m thủy dán sát lên đùi cô, đặt cô xuống bóng cây nghỉ ngơi.

Giang Bích Nhân bị chơi tới sắc mặt ửng hồng, hai chân mềm nhũn, dựa vào trên cây, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, mi mắt gắt gao nhíu chặt.

Ngô Tiểu Kiều cùng nam sinh kia cứ nghĩ là do cô bị cảm nắng, nên đem tới cho cô một bình nước khoáng.

Hai người con trai loay hoay một vòng, thật mau đã dựng xong lều trại. Lúc này cũng đã là 7 giờ tối, mặt trời chậm rãi lùi dần về phía sau núi.


Trong bốn người trừ bỏ Giang Bích Nhân không có tinh thần ra, thì những người khác đều hăng say chụp ảnh mặt trời lặn.


Buổi tối bọn cô cùng nhau vây lại một chỗ nói chuyện, rồi ăn nhẹ chút gì đó, mệt mỏi cả một ngày dài mắt thấy thời gian cũng không còn sớm, mọi người chia nhau ra đi về lều của mình.


Giang Bích Nhân cùng Ngô Tiểu Kiều ngủ chung một cái lều. Nửa đêm, cô vốn dĩ đã ngủ say, đột nhiên bị người nào đó lay lay tỉnh lại.


- ---------------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK