" Bình Minh... Bình Minh à.. sao con lại chui vào đây ngủ kia chứ, tại sao lại làm cho mẹ lo lắng đến như thế chứ?"
lúc này Bình Minh mới tỉnh ngủ hoàn toàn. đôi mắt cậu vì khóc quá nhiều, khóc xong rồi ngủ luôn vì vậy hai mắt sưng húp. cậu ngủ ở ngoài bụi cỏ góc tường hơi ẩm ướt bởi vậy muỗi ngoài này khá nhiều. cậu bị muỗi đốt khắp người đỏ ửng như bị mày đay. lúc này nhìn cậu vô cùng thê thảm, cái dáng vẻ siêu đẹp trai đã không còn. thay vào đó là một hình dáng của đứa trẻ bị bỏ rơi, nơi đầu đường xó chợ. mấy cọng cỏ khô còn rơi rớt trên đầu. Nhược Hân nhìn thấy con trai như vậy cô vô cùng đau xót, cô ôm chặt lấy con trai vào lòng mà khóc nức nở.
" tại sao con lại chạy ra đây như vậy chứ?"
cậu nghe mẹ hỏi như vậy, bỗng cậu òa lên khóc nức nở, cái miệng nhỏ nhắn chu lên.
" hức... hức.. con xin lỗi mẹ! tất cả là tại con hết! hức... hức... nếu như không có con thì cuộc đời mẹ sẽ không phải sống như thế này. hức... hức... nếu không có con thì mẹ đã kết hôn với Lâm thiếu gia rồi. hức..hức.. tại con hết. tất cả là tại con hết. hức.. hức... "
cô nghe Bình Minh nói như vậy thì chợt nhớ ra. là hồi chiều cô nói chuyện với Lâm thiếu gia, Bình Minh đã nghe hết tất cả. vì Bình Minh là một đứa trẻ vô cùng thông minh, bởi vậy cậu đã đoán biết được cảm xúc của mẹ. Nhược Hân ôm Bình Minh vào lòng dỗ dành.
" tất cả mọi chuyện đã qua hết rồi. bây giờ con mới là tất cả của mẹ."
nói xong cô ôm lấy Bình Minh đi vào nhà. vào đến nhà tất cả mọi người mới nhìn rõ hình dáng của cậu lúc này. ông Vũ hú hồn gọi cho bác sĩ đến. vừa lúc này ông Lâm cũng gọi điện cho ông Vũ, để hỏi về bệnh tình của Nhược Hân và Bình Minh.
" alô ông Lâm đấy à?"
" vâng tôi gọi điện sang để hỏi thăm về sức khỏe và bệnh tình của Nhược Hân đã ổn định chưa?"
" à Nhược Hân bác sĩ nói là đã ổn rồi, chắc vài ngày nữa con bé có thể đến công ty đi làm được rồi đấy ạ."
" vậy là ổn rồi! vợ chồng chúng tôi cũng bàn với nhau, muốn sang bên đó để chúng ta, bàn bạc nói chuyện giữa Khởi Tâm và Nhược Hân để cho con bé biết. chứ cứ như thế này, tôi thấy rất đau lòng ông ạ."
" vâng! nhưng tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra với hai mẹ con nó hôm nay. nhưng mà thằng bé nó chạy ra góc vườn, rồi chui vào bụi cỏ góc tường ngủ luôn ở đó. đến khi tìm thấy thì thằng bé muỗi chích đến thê thảm. tôi vừa mới gọi cho bác sĩ, chắc tý nữa là họ tới. tôi cảm thấy rất lo."
" thật vậy sao?"
ông bà Lâm nghe tin hai mẹ con Nhược Hân và Bình Minh có chuyện xảy ra, thì vội vàng kêu tài xế đưa họ đến Vũ gia. Khởi Tâm thấy cha mẹ như đang có chuyện gì rất quan trọng xảy ra, anh cũng vội hỏi theo.
" có chuyện gì xảy ra mà nhìn cha mẹ lo lắng quá vậy?"
" hai mẹ con Nhược Hân và Bình Minh có chuyện."
anh nghe cha mẹ mình nói là hai mẹ con cô ấy đã có chuyện xảy ra. anh rất lo lắng nên đã chạy theo sau, ông bà Lâm ngăn lại.
" con hãy ở nhà đi! con đừng đến đó trong lúc này."
" cha mẹ! con xin cha mẹ hãy để cho con cùng đi. nếu như một mình con thì con sẽ không giám tới đó. bởi vì cô ấy không biết con là ai. nhưng có cha mẹ cùng đi thì cô ấy sẽ biết Lâm thiếu gia là ai. thật sự con không còn có thể chịu đựng nổi nữa rồi."
" vậy thì được! trước sau gì thì con bé cũng phải biết. hãy đi thôi con!"
vậy là gia đình ba người nhà họ Lâm lên xe đến Vũ gia. tại Vũ gia bác sĩ đã tới để thăm khám cho Bình Minh. bác sĩ vừa mới vào đến nhà thì chuông cửa lại vang lên. gì ba chạy vội ra cổng thì thấy ông bà Lâm cùng với cả Lâm thiếu cũng đến. bà lại đi vội vào nhà, ghé tai ông Vũ nói nhỏ.
" lão gia! cả gia đình ba người nhà họ Lâm cùng tới, có cả Lâm thiếu gia."
Nhược Hân nghe gì ba nói nhỏ với cha mình như vậy thì cô cũng sẵn đà nói luôn.
" cha cho họ vào đi? dù sao thì con cũng muốn nói rõ mọi chuyện cho Lâm thiếu gia biết. để cho anh ấy có thể dứt bỏ đoạn tình cảm mà anh ấy đã dành cho con."
" vậy thật sự con muốn gặp Lâm thiếu gia sao?"
" dạ vâng thưa cha!"
" vậy thì con phải chuẩn bị tinh thần để có thể gặp nó rồi"
" dạ con đã biết rồi!"
" gì ba mời gia đình họ vào đi!"
gì ba được lệnh ông Vũ thì đi vội ra cổng mời gia đình nhà họ Lâm vào. Nhược Hân rất hồi hộp khi chuẩn bị phải đối diện với Lâm thiếu gia. lúc này tim cô đập loạn xạ. tay cô run rẩy. gia đình họ Lâm được gì ba mời vào theo lệnh của ông Vũ. cả ba người bước vào phòng khách, ông bà Lâm thì đi trước còn Khởi Tâm thì đi ở phía sau. nhìn thấy người nhà họ Lâm đã bước vào đến phòng khách, ông Vũ đứng lên lịch sự chào hỏi.
" ông bà Lâm! mời ông bà vào nhà!"
lúc này Nhược Hân đang ôm Bình Minh, để cho bác sĩ khám ở trong phòng nghỉ của khách, dưới lầu một. nghe tiếng chào hỏi ở bên ngoài, nên cô cũng đứng lên bước ra ngoài để gặp gia đình nhà họ Lâm. vừa đẩy cửa bước ra cô nhìn thấy ông bà Lâm ngồi ghế sofa đối diện với cô, cô cúi đầu chào hỏi.
" cháu chào hai bác!"
" chào con! "
lúc này Khởi Tâm ngồi ghế sofa qoay lưng về phía cô, bởi vậy cô không nhận ra anh. cô bước thêm vài bước đến gần hơn, cất tiếng chào Khởi Tâm.
" Lâm thiếu gia xin chào!"
anh nghe cô chào mình thì anh qoay người lại. vì quá bất ngờ về chuyện này. tại sao Lâm thiếu gia lại chính là người đàn ông đêm hôm ấy chứ. vậy là sao đây! có ai nói rõ là chuyện gì đang xảy ra hay không? làm sao cô có thể tin nổi chuyện này. trong giây lát vì chuyện qoan trọng này đến quá bất ngờ, cô nhất thời bị mất đi ý thức và ngã xuống, Khởi Tâm thấy vậy đã đứng lên rất nhanh đỡ được lấy cô. anh ôm lấy cô và đưa vào phòng nghỉ của khách, căn phòng mà Bình Minh cũng đang ở trong đó để cho bác sĩ khám cho cậu. nhìn thấy mẹ bất tỉnh như vậy, cậu òa khóc kêu lên.
" mẹ ơi! hu. hu. sao mẹ lại ngất như thế này. hu.. hu... Lâm thiếu gia đã có chuyện gì xảy ra với mẹ của cháu thế. hu. hu. tại sao mẹ lại ngất được chứ. hu.hu. mẹ ơi! mẹ tỉnh lại đi.... từ nay con trai sẽ ngoan sẽ nghe lời mẹ! con trai sẽ không giám làm cho mẹ đau buồn nữa hu.hu.."
ông bà Lâm bước vào trong phòng thì nhìn thấy Bình Minh không còn ra hồn người, ông bà lo lắng vội sang để được ôm cậu vào lòng. cậu không thích người lạ ôm lấy mình bởi vậy cậu lùi xích ra.
" ông bà Lâm! xin lỗi vì cháu không qoen người lạ ôm cháu!"
câu nói xa lạ của cậu khiến ông bà Lâm rất đau lòng. Khởi Tâm nhìn vào cậu nhẹ nhàng nói với cậu.
" Bình Minh ông bà không phải là người lạ! mà ông bà là ông bà nội của con! ta chính là cha đẻ của con!"
Bình Minh nghe vậy thì im lặng, cậu thừa nhận sự thật chỉ trừ khi chính mẹ nói ra với cậu, thì cậu mới tin. lúc này Nhược Hân bác sĩ mới tiêm cho một mũi thuốc cấp cứu. bác sĩ nhìn qua ông Vũ.
" ông Vũ! tiểu thư bệnh tình trước đây cũng đã ổn định rồi. lúc này là vì cô ấy đã quá sốc vì chuyện xảy ra quá đột ngột, vậy nên cỡ hơn 30 phút sau cô ấy sẽ tỉnh lại thôi ạ. "