• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

hai người đàn ông đang nói chuyện với nhau thì tiếng gọi của Bình Minh reo lên. ông Vũ cũng đã tỉnh táo hẳn bởi vậy hai người từ trong phòng bước ra. Nhược Hân thấy Bình Minh rồi lại cả Trương Hải cả hai cha con cùng về, cô vui mừng cuống quýt mà ôm chặt lấy con trai, hôn lên má lên mặt của cậu chùm chụm. lần đầu tiên được mẹ ôm hôn lại còn ôm chặt lấy như vậy cậu hoảng hốt nhìn về phía cha. anh đi lại gần nói với cậu.

" trước đây là vì ở gần con quá nên mẹ không phát hiện ra là mẹ yêu con nhiều như thế, xa một thời gian mẹ mới phát hiện ra là mẹ yêu con nhiều và không thể xa con "

ồ thành ra là như thế vậy mà cậu cứ nghĩ là chỉ có một mình cha mới yêu cậu, còn mẹ thì không yêu nhưng bây giờ đã phát hiện ra rồi nhé, mẹ yêu mình rất nhiều cậu vui sướng cười híp mắt hai tay ôm chặt lấy cổ của mẹ, rồi cũng hôn trả lại lên mặt mẹ chụm chụm. anh đứng nhìn hai mẹ con âu yếm nhau mà trong lòng ngổn ngang.

nếu đúng như ông Vũ nói thì chẳng phải Nhược Hân và Khởi Tâm họ chính là một đôi vợ chồng hay sao. chuyện xảy ra ngày hôm đó là do Nhược Hân không biết đó chính là Khởi Tâm, cô ấy sợ khi gã vào Lâm gia thì Lâm thiếu gia sẽ nói cô không còn là sử nữ và đối sử tệ với cô. cuộc đời thật trớ trêu mà, một người thì cố gắng lẫn trốn còn người thì cứ đi tìm kiếm khắp nơi. còn với anh thì sao anh cố giành lấy cô ấy chẳng phải là đã làm trái với lương tâm rồi sao. yêu một người không phải là dùng mọi thủ đoạn để có được người đó, mà chỉ cần người đó có thể sống hạnh phúc mới là yêu, câu này nói ra thì dễ chứ thực hiện là rất khó. anh thở dài một hơi nhìn ông Vũ rồi hỏi.


" vậy từ khi Nhược Hân bị như thế này nhà họ Lâm có đến đây không?

" có ông bà Lâm có đến thường xuyên, nhưng Khởi Tâm thì không giám đến nó sợ Nhược Hân nhìn thấy nó rồi bệnh tình sẽ nặng lên.

" con thấy chuyện lúc này là để cho Nhược Hân bình phục trở lại đã, rồi những chuyện khác sau này rồi tính tiếp, nhưng trong lúc đang điều trị không nên để Lâm thiếu gia đến đây.

" chú biết rồi "

trong lúc hai người nói chuyện với nhau, ông Vũ vẫn rất lo lắng nhưng theo quan sát của ông, thì cậu Hải này không hung dữ đáng sợ như lời đồn đại, nhìn bên ngoài có chút lạnh lùng nhưng có vẻ cậu ấy là một người có trái tim rất nhân hậu. khi cậu ấy nói chuyện trong ánh mắt không có sát khí, mà ngược lại đó là một ánh mắt rất ấm áp và chứa đựng sự cảm thông. bỗng ông có chút ích kỷ trong lòng, giá như Nhược Hân gặp cậu ấy trước hay là gặp sau cũng được, nhưng mà không có con với Khởi Tâm thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn. nhưng bây giờ biết phải làm sao đây, thôi thì cứ chuyện trôi đến đâu thì lại tính tiếp đến đó thôi.

hai mẹ con Nhược Hân cứ âu yếm nhau tíu tít, bé Bình Minh thì vui sướng cười hết cỡ. bác sĩ nãy giờ vẫn luôn quan sát hai mẹ con Nhược Hân, ông mỉm cười nhìn sang ông Vũ.

" tôi thấy hôm nay tiểu thư tinh thần rất tốt, bé Bình Minh chính là sự phục hồi mạnh mẽ nhất cho tiểu thư lúc này. đơn thuốc vẫn dùng theo đơn hôm trước tôi đã kê, không bao lâu nữa tiểu thư sẽ khỏi bệnh thôi. nhưng không được để cho bé Bình Minh rời xa cô ấy "

" dạ cảm ơn bác sĩ " ông Vũ vui mừng khi được bác sĩ thông báo cho tin tốt lành này. bác sĩ lại nói tiếp.

" trong thời gian tiểu thư điều trị không được để cho Lâm thiếu gia đến đây. nếu nhìn thấy Lâm thiếu gia thì bệnh tình của tiểu thư có thể sẽ trở nặng hơn. mọi chuyện hãy cứ để tiểu thư hoàn toàn bình phục rồi tìm cơ hội nói cho cô ấy biết sau.

" vâng "

vị bác sĩ già đứng lên chào mọi người rồi dời khỏi Vũ gia. hai mẹ con Nhược Hân vẫn cứ tíu tít hết chuyện này đến chuyện khác, mà không còn nhìn thấy ai ở bên cạnh nữa. ông Vũ thấy con gái không nói gì với Trương Hải ông thấy khó sử bước lại gần hai mẹ con Nhược Hân.

" Nhược Hân cậu Hải đến thăm con này "

Nhược Hân nhìn qoay lại mắt mở tròn xoe rồi lại chớp chớp.

" con biết rồi anh ấy đã cứu Bình Minh và đem nó về cho con.

" vậy con biết mà sao không chào cậu ấy một tiếng"

" anh ấy là người nhà chứ có phải người ngoài đâu mà phải chào khách sáo thế.

" mẹ con nói là chuẩn nhất, cha con là người nhà là cha của con bởi vậy hai mẹ con chúng con không nên khách sáo với cha, khách sáo với cha sẽ làm cha buồn "

Bình Minh nói xong buông tay mẹ ra chạy sang ôm chặt lấy chân của cha, anh nhìn thấy vẻ đáng yêu này của cậu mà cũng thấy ấm áp trong lòng. anh cúi xuống bế cậu lên hôn vào hai bên má, râu anh cọ xát vào má làm cho cậu nhột cười ha ha. ông Vũ nhìn thấy bé Bình Minh quấn quýt lấy cha như vậy, lại càng làm cho lòng ông nặng trĩu.

tại Lâm gia ông bà Lâm cùng với Khởi Tâm đang ngồi trong phòng khách. quản gia chạy vội vào thông báo.


" thưa ông bà chủ có người thông báo là ở bên Vũ gia có khách quý, có một người đàn ông dắt theo một cậu bé. còn có hai người đàn ông cao to phạm vỡ mặc quần áo vest đen bảo vệ theo sau họ, khi ông Vũ ra đón không hiểu sao ông Vũ đã ngất xỉu ngay tại chỗ.


" vậy có còn gì nữa không?


" dạ không người ấy ở xa quá chỉ nhìn được có một nấy thôi, còn sau đó thì ông Vũ được đưa vào nhà.


ông Lâm thở dài một hơi. " vậy là người đàn ông kia đã về đến rồi "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK