" bây giờ chúng ta sẽ thực hiện, đúng như lời của chủ tịch tương lai. chấn chỉnh lại sinh hoạt cũng như công việc của các nhân viên. trừ 30% tiền chuyên cần đối với nhân viên. trừ 50% chuyên cần đối với cán bộ. các nhân viên có thành tích xuất sắc sẽ được cộng thưởng thêm 50% chuyên cần của tháng đó. tất cả các phòng ban đều phải lắp đặt camera giám sát. phó tổng giám đốc cậu hãy thông báo cho tất cả các phòng ban trong buổi chiều ngày hôm nay."
" dạ vâng thưa tổng giám đốc."
" vậy mọi người đi làm việc đi."
phó tổng giám đốc, giám đốc marketing, giám đốc tài vụ, ai nấy đều phải khiếp sợ vị chủ tịch tương lai bé nhỏ này. chỉ là xem trên tivi thôi, mà đã áp dụng ra ngoài đời thực đến kinh người. chứ đến khi đi học rồi lấy bằng cử nhân, thì còn siêu phàm đến cỡ nào. tổng giám đốc mới nhận chức, đã làm cho tất cả các cán bộ cao cấp của công ty lo lắng sợ hãi, nay lại còn xuất hiện vị chủ tịch tương lai bé nhỏ này nữa. ôi...!.. cả ba người bước ra khỏi phòng tổng giám đốc mà đổ mồ hôi hột. thật khủng khiếp chả gì tổng giám đốc đã dặn dò trước, miếng cơm manh áo của tất cả mọi người trong công ty sau này sẽ có liên quan mật thiết đến người này. nhưng làm sao có thể biết được người qoan trọng đó lại đang còn bé nhỏ như thế. ui da... thật đúng là sứt đầu mẻ trán của người ta mà... sau khi tất cả mọi người rời khỏi phòng tổng giám đốc, giờ này chỉ còn ông bà Lâm và Khởi Tâm ở lại. Bình Minh liếc mắt nhìn chằm chằm vào Khởi Tâm.
" Ê.. chú đẹp trai.!.. cháu vẫn nhớ rất rõ là mình chưa nhận chuyển nhượng công ty của chú. cớ sao chú lại giới thiệu cháu là chủ tịch tập đoàn Lâm Thị trong tương lai vậy chứ?"
cậu nói nhưng hai chân vẫn vắt chéo, bàn chân thì vẩy vẩy, lưng dựa về phía sau, tay đặt lên thành ghế ngón tay cứ gõ gõ, mắt nhìn lim rim, chờ đợi xem chú đẹp trai sẽ trả lời mình như thế nào. dáng vẻ đầy tự tin và kiêu ngạo của cậu được cả ba người lớn ngồi trước mặt, thu hết vào ánh mắt. cả ba người hết sức vui mừng khi người thừa kế của Lâm Thị là một thần đồng tài năng như vậy. nhưng cũng chính vì cậu quá thông minh nên cả ba người cũng phải cẩn thận trong lời nói. Khởi Tâm cẩn thận nói.
" bởi vì ta tin rằng, khi con trở thành người lãnh đạo cao nhất của Lâm Thị, thì Lâm Thị sẽ có những bước đi lớn. ta rất tin tưởng vào khả năng của con sau này. "
Bình Minh nheo nheo con mắt, cậu nhìn Khởi Tâm.
" Lâm thiếu gia! chú thật là kỳ lạ đấy nha... chú hãy lấy vợ đi, cháu tin tưởng với một người đàn ông anh tuấn phi phàm như chú, sẽ sinh được một cậu con trai xuất sắc đấy. cho dù cháu có siêu đẹp trai, và thông minh cỡ nào thì cũng không phải là con trai của chú. đừng phì quá ngưỡng mộ cháu mà muốn sang nhượng luôn công ty của mình cho cháu như vậy chứ. cháu còn phải qoản rất nhiều. cả Khang Vũ và sản nghiệp nhà họ Trương nữa. "
ông bà Lâm và cả Khởi Tâm nghe vậy đều nhíu mày. bà Lâm vì câu nói của cậu mà quá kích động, nên đã nói với cậu những lời không nên nói ra.
" Bình Minh cháu chỉ là con nuôi của cha Trương Hải cháu thôi, làm sao có thể cha nuôi của cháu sẽ để cho cháu qoản lý sản nghiệp nhà họ Trương được."
Bình Minh nghe những lời bà Lâm nói ra, cậu nghẹn lời mà rưng rưng nước mắt. cậu không thích ai nói động chạm gì đến nhà họ Trương, cũng như không thích ai nói động đến mối quan hệ giữa cậu và cha Hải của cậu. cha Hải của cậu là nhất, cha đã nói với cậu là cha tin tưởng vì cậu rất thông minh, cậu sẽ là người mà cha tin tưởng. cha muốn cậu sẽ là một người tốt, sẽ chăm lo cho sản nghiệp nhà họ Trương, sẽ chăm lo đời sống tốt cho công nhân viên của mình, cũng như sẽ giúp đỡ cho những mảnh đời bất hạnh. cậu rất ngưỡng mộ trái tim nhân hậu của cha, bởi vậy có người nói đụng đến cha cậu rất giận. cái miệng nhỏ của cậu ngậm chặt như đang cố kìm nén cảm xúc. Khởi Tâm nhìn thấy thái độ của cậu có vẻ như đang không ổn. anh khẽ dỗ dành.
" Bình Minh à! con không sao chứ?"
" cháu muốn đi về! xin lỗi chú! cháu không có hứng thú với Lâm Thị của chú chút nào cả. sau này cháu cũng sẽ không làm viền đến chú nữa đâu."
cậu đứng lên trong hốc mắt rưng rưng, cậu đang cố kìm nén cảm xúc của mình, cậu đi về phía cửa đẩy cửa đi ra ngoài. Khởi Tâm thấy vậy thì bước theo sau, để dỗ dành cậu, bà Lâm thấy vậy thì nhìn ông Lâm mặt mếu máo. ông Lâm thở dài.
" tại sao bà lại nói như thế! chúng ta là ruột thịt của nó, nhưng nó vẫn chưa biết chúng ta là ai cả. từ khi nó ra đời cho đến nay, một tay Trương Hải nuôi dưỡng chăm sóc. bởi vậy người qoan trọng nhất trong lòng nó chính là Trương Hải. bà phải tránh nói đụng chạm đến Trương Hải."
" tại tôi lại quá kích động hu.hu... tại tôi mà thằng bé cũng không muốn gặp mặt Khởi Tâm nữa hu. hu.."
bà Lâm nhìn lại cái bánh xoài, mà bà đã vội vàng làm để đưa đến cho Bình Minh ăn, nhưng bây giờ nó giận bà nó đi mất rồi. bà không thể dằn lòng khi nó coi Trương Hải là nhất như thế. bởi vậy bà đã kích động mà làm cho nó giận dỗi.
bên ngoài Bình Minh đi trước khởi Tâm đi theo sau dỗ ngọt. cả công ty đã biết được cậu bé đẹp trai kia chính là người qoan trọng mà tổng giám đốc đã thông báo. bởi vậy khi nhìn thấy hai người, một lớn một nhỏ đi với nhau, nhỏ đi trước giận dỗi, lớn theo sau dỗ dành. ai cũng phải tránh qua một bên, lo đụng chạm phải hai người này.
" Bình Minh à! con đừng có giận nữa được không? tại bà không biết, cha Trương Hải đối với con qoan trọng như thế nào, nên bà mới nói như vậy. bây giờ con muốn đi đâu ta sẽ đưa con đi. "
" cháu muốn về nhà với mẹ."
nghĩ đến cha cậu rất đau lòng, bởi vì mẹ không thương cha, đã làm cho cha buồn nhiều lắm rồi, bây giờ lại có người nói như vậy nữa. cậu lại đau lòng thêm. ra đến xe Khởi Tâm ngồi một bên nhìn con trai, mà lòng anh đau nhói. xem ra Bình Minh rất có hiếu, chỉ là giờ phút này thân vận của anh chưa thể tiết lộ, để anh được hưởng thụ hiếu thuận của con trai dành cho mình thôi.