" công ty rất lớn, một mình con đi ta sợ con sẽ bị lạc."
" không sao... không sao... không lạc được cháu đâu. nếu cháu không tìm được lối ra, cháu sẽ nhờ người đưa cháu đến quầy tiếp tân và gọi điện thông báo cho chú là được."
" vậy con phải cẩn thận nhé."
" dạ "
nói dứt lời cậu bước tung tăng, đi dạo quanh công ty. đến phòng kế toán cậu cũng ghé đầu vào nhìn. đến phòng kế hoạch cũng ghé đầu nhìn, đến phòng tài vụ cũng ló đầu vào nhìn, đến phòng thiết kế cũng ló đầu vào nhìn, tất cả các phòng ban cậu không bỏ xót phòng nào.
bà Lâm được Khởi Tâm gọi điện báo tin là Bình Minh đến công ty tham quan. bà vội vàng chạy vào bếp tự tay làm bánh xoài cho cậu ăn. làm bánh xong bà kêu tài xế đưa bà đến công ty liền. bà Lâm xuống xe tay cầm một chiếc hộp lớn, bước vội vào đại sảnh, bà nhìn thấy có một mình Khởi Tâm đứng đó, bà lo lắng hỏi.
" con nói với mẹ là thằng bé đến công ty cơ mà?"
" dạ có... nhưng nó muốn một mình đi tham quan."
" vậy sao có thể được! rồi nó lạc thì sao?"
" con cũng lo là như vậy, nhưng nó bảo nếu có lạc thì nó sẽ nhờ người đưa đến quầy tiếp tân, và gọi điện thoại cho con, không còn cách nào khác là con phải đồng ý thôi."
" vậy thì hãy dặn mấy cô tiếp tân đi."
Khởi Tâm qua dặn dò mấy cô tiếp tân rồi cùng mẹ anh đi lên phòng làm việc của mình. Bình Minh đi tham quan một hồi, rồi cậu cũng tìm được về chỗ cũ. cậu bước đến bên quầy tiếp tân, nhờ cô tiếp tân gọi điện lên phòng chú đẹp trai. vì đã được tổng giám đốc căn dặn, nên cô tiếp tân nói với cậu.
" bây giờ tôi sẽ đưa cậu lên phòng tổng giám đốc nhé. vì tổng giám đốc đã có dặn chúng tôi rồi."
" được..được..vậy làm viền cô rồi..."
cậu được cô tiếp tân dẫn lên phòng làm việc của tổng giám đốc. lúc này có cả ông Lâm bà Lâm cùng ngồi trong phòng. bên cạnh đó còn có thêm ba người nữa, một người là giám đốc tài vụ, một người là giám đốc marketing, người còn lại là phó tổng giám đốc. cậu nhìn thấy có ông chủ tịch thì, cậu cũng ưỡn ngực tự tin chào hỏi hai vợ chồng ông bà Lâm.
" xin chào ông chủ tịch! chào chủ tịch phu nhân."
trừ Khởi Tâm và ông bà Lâm ra, những người còn lại đều rất sửng sờ, trước một cậu bé có khí chất phi phàm như thế này. ông Lâm nở một nụ cười hài lòng rồi hỏi cậu.
" thế cháu đi tham quan công ty, thấy như thế nào?"
" không tệ.."
" vậy cháu có đánh giá như thế nào về Lâm Thị không?"
" chắc hoạt động của Lâm Thị cũng không tốt cho lắm."
" không tốt cho lắm... nghĩa là.."
ông Lâm nhíu mày, tại sao thằng bé này nó chỉ đi vòng quanh công ty có một lúc vậy mà nó lại có thể biết được hoạt động của công ty. thật đúng là thần đồng mà, ta tin chắc sau này Lâm Thị tương lai rất sáng. có một đứa cháu thông minh như thế này, thật là ta sống trên đời này không uổng. ông Lâm hỏi lại cậu, cậu ngồi xuống ghế sofa dựa lưng ra phía sau, chân vắt chéo, tay đặt lên đùi các ngón tay cứ gõ gõ, nhìn điệu bộ rất thư thái. cậu nhẹ nhàng trả lời.
" nhân viên của công ty, chính là tài sản của công ty. nhưng nhân viên lười biếng, làm việc thiếu tập trung thì công ty sao có thể ổn được."
câu trả lời đúng trọng tâm và sắc bén của cậu, làm cho tất cả mọi người ở trong phòng đều phải kinh ngạc. ông Lâm nhíu mày lại hỏi cậu.
" vậy cháu hãy nói rõ hơn cho ông biết có được không.?"
" lúc nãy cháu đi khảo sát tất cả các phòng ban, nhưng nói chung là các nhân viên đều có kiểu làm việc như nhau hết. trong khi làm việc đem đồ ăn ra ăn, ăn uống ngay nơi làm việc. đang giờ làm việc tụm nhau lại để nói chuyện riêng, nhân viên như vậy đòi công ty tốt hơn thì lấy đâu ra."
những lời cậu nói ra ai nấy kinh ngạc há tròn miệng. nếu như lời được nói ra từ một người trưởng thành thì là điều rất bình thường. nhưng mà từ miệng của một cậu bé 5 tuổi thì..... ông Lâm thấy đứa cháu nội của mình thông minh kiệt xuất như vậy, ông vui sướng khôn xiết, ông lại hỏi thử xem cách giải quyết của cậu như thế nào.
" vậy theo cháu bây giờ cách giải quyết tốt nhất là như thế nào?"
" hãy chấn chỉnh lại cách làm việc. đánh trực tiếp vào kinh tế, toàn bộ các phòng ban đều phải lắp đặt camera giám sát. có như vậy thì mọi người mới chuyên tâm vào công việc được."
" cháu nói rõ hơn có được không?"
" đánh trực tiếp vào kinh tế, nghĩa là tháng này sẽ trừ 30% tiền chuyên cần, vì lý do trong giờ làm việc đem đồ ăn ra ăn, và tập trung nói chuyện riêng. trừ 50% tiền chuyên cần đối với cán bộ, vì đã để cho nhân viên làm việc riêng trong giờ hành chính. lắp đặt camera giám sát là để cho những người lười biếng biết cách vươn lên. những người làm tốt nên có thưởng, như vậy công ty không bao lâu sẽ có một kết quả tốt thôi."
" ôi... cháu thông minh quá. ai dạy cho cháu mà cháu có thể biết được những điều này.?"
" trên tivi."
câu trả lời đơn giản của cậu, đã làm cho tất cả mọi người đều rất bất ngờ. hai người giám đốc, và phó tổng giám đốc rồi cả cô tiếp tân nãy giờ ai nấy đều không biết lai lịch của cậu bé này như thế nào. nhưng cậu đối đáp với ông chủ tịch khiến những người xung quanh phải khiếp sợ. phó tổng giám đốc nhìn qua Khởi Tâm rồi khẽ hỏi.
" thưa tổng giám đốc cậu bé này thật thông minh, ngài cho chúng tôi biết cậu ấy là ai có được không ạ?"
" đây là chủ tịch tập đoàn Lâm Thị trong tương lai."
câu trả lời của Khởi Tâm trừ anh và ông bà Lâm ra, thì những người còn lại ở trong phòng đều trợn tròn mắt, há tròn miệng. còn cậu thì vẫn cứ ung dung tay đặt trên đùi mấy ngón tay cứ nhịp nhàng gõ gõ, như nghệ sĩ đang chơi dương cầm. từ mái tóc cho đến trang phục đều kết hợp rất hoàn hảo. nhìn cậu tự tin như một người đàn ông thành đạt. cô tiếp tân nghe vậy sợ quá nên cúi đầu chào ông bà Lâm rồi chạy vội ra ngoài. xuống đến quầy tiếp tân cô thở hỗn hển. mấy cô tiếp tân thấy lạ xúm lại hỏi cô.
" có chuyện gì xảy ra vậy?"
" cậu bé đẹp trai lúc nãy tôi đưa lên phòng tổng giám đốc, chính là chủ tịch tập đoàn Lâm Thị trong tương lai."
" ha...... cái gì cơ... chúng tôi nghe không hiểu...."